“Thật ra ta không cần lời hứa này.” Triệu Húc dịu dàng nói, “Bởi vì từ giờ trở đi, ta sẽ nắm chặt tay nàng, không cho nàng bỏ trốn!”
Lần này, hãy để hắn cố gắng giữ lấy nàng.
Bởi vì hắn phát hiện, lời hứa của nàng không tin được.
Điều này không có nghĩa Vân Trân không phải người giữ lời hứa.
Ngược lại, nàng rất giữ lời hứa. Nhưng rất nhiều thời điểm, khi cùng làm hai việc, ba việc... Nàng thường lựa chọn điều ít nguy hại cho hắn nhất. Không liên lụy tới hắn chính là giấu giếm tất cả, âm thầm gánh vác mọi việc.
Đây có lẽ chính là tính cách của nàng, cũng vì nàng yêu hắn, cho nên rất khó bảo nàng thay đổi.
Triệu Húc có thể hiểu.
Bởi vì nếu đổi thành hắn, hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Nếu hắn không thay đổi được nàng, vậy cứ để hắn giữ chặt lấy nàng, không cho nàng cơ hội rời đi.
Nghe Triệu Húc nói, Vân Trân vô cùng cảm động.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại như bị lấp kín, không nói ra lời.
“Đi thôi, nếu không A Linh sẽ chờ đến sốt ruột.” Triệu Húc mỉm cười, nắm tay nàng, cùng nàng đi lên từng bậc thang.
Chờ bọn họ tới đỉnh núi, A Linh đã nghỉ ngơi trong đình hóng gió bên cạnh rất lâu.
“Mẫu thân, phụ vương, hai người chậm quá.” A Linh chạy tới kéo tay Vân Trân, “Bọn con đã lên đâu lâu rồi.“. Đam Mỹ Hài
“Tự con bò lên sao?” Vân Trân gõ nhẹ trán nó, “Rõ ràng là thị vệ cõng con lên đây.”
“Mẫu thân toàn tự tìm cớ cho mình thôi.” Nói xong, A Linh phát hiện phụ vương mình hình như muốn duỗi tay bắt lấy nó, liền vội làm mặt quỷ, xoay người chạy về phía vú nuôi và Tiểu Từ.
Vân Trân không khỏi lắc đầu.
Bọn họ nghỉ ngơi trong đình hóng gió một lát, mới đi vào.
Quan chủ bên trong sớm đã nhận được tin bọn họ sẽ tới.
Phòng khách đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi vào, mọi người nghỉ ngơi một chút.
A Linh và Tiểu Từ tuổi còn nhỏ, có hơi mệt, nên được vú nuôi dỗ ngủ. Vân Trân và Triệu Húc không buồn ngủ, bỗng nổi hứng đi dạo Thanh Phong Quan.
Thanh Phong Quan rất nhỏ, ngày thường rất ít người tới.
Như hôm nay, ngoại trừ bọn họ, dưới chân núi chỉ có một đôi phu thê.
Bất tri bất giác, Vân Trân và Triệu Húc đã tới viện của Hiền Phi khi còn ở Thanh Phong Quan.
“Đây là nơi Hiền Phi từng ở.” Vân Trân nói, “Thiếp nhớ bên này còn có một cây đa lớn.”
Nói xong, nàng dẫn Triệu Húc tới dưới gốc đa kia.
Nàng đứng dưới gốc đa, ngón tay vuốt ve cây cổ thụ.
Dưới gốc cây này là nơi mai táng Nhung Nhung công chúa.
Khi đó, nàng ở ngay đây đã đưa ra một quyết định sai lầm khiến hiện giờ phải hối hận khi coi rắn độc là đồng bọn.
Rắn độc chính là rắn độc, ngươi muốn giao tiếp với nó, sao có thể không bị cắn?
“Nơi này được quét tước thật sạch sẽ.” Triệu Húc nói.
“Bởi vì đây cũng là nơi Vũ vương phi từng ở.” Triệu Húc vừa dứt lời, người trong quan đi theo bọn họ giải thích.
“Thời điểm ở Thanh Phong Quan Vũ vương phi ở đây sao?” Vân Trân ngây ra một lúc, hỏi.
“Đúng vậy.” Người nọ cúi đầu đáp.
Vân Trân nghe thế, trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ.
“Đi thôi, đi nơi khác xem xem.” Lúc này, Triệu Húc nói.
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn gốc đa kia.
Bây giờ nhìn lại, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.