“Trân Nhi.” Triệu Húc híp mắt lại, sắc mặt âm trầm, “Tại sao chứ?”
Tại sao lại đối xử với trẫm như vậy?
Nàng tại sao lại đối xử với trẫm như vậy?
Chẳng lẽ mấy năm nay những gì trẫm trả giá vì nàng, tình cảm trẫm dành cho nàng, nàng đều không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ mấy năm nay, những việc nàng làm vì trẫm, những tình cảm đó đều là lừa gạt trẫm sao?
Triệu Húc nhớ lại đồ thị vệ lục soát được ở Vân Thủy Cung trước khi hắn ra ngoài.
Hắn bảo thị vệ lục soát cung điện của Vân Trân chính là mong tìm được tung tích của nàng. Lúc ấy, hắn không hề nghĩ tới phương diện kia.
Bởi vì thích khách “Tham Lang” đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc giao thừa muốn ám sát hắn, mà ngay lúc này, hắn lại phát hiện Vân Trân mất tích, cho nên cho rằng việc Vân Trân mất tích có liên quan tới “Tham Lang“. Vân Trân là bị “Tham Lang” bắt đi. Do vậy, hắn phái người điều tra Vân Thủy Cung.
Kết quả không ngờ “nguyên nhân” Vân Trân mất tích không tìm được, còn tìm ra những thứ khác.
Sau khi mấy thứ đó bị tìm ra, hắn lập tức sai người phong tỏa hiện trường, không được hắn cho phép, không ai được bước vào một bước. Sau đó, hắn chậm rãi lấy những món đồ trong ám cách ra.
Đồ bên trong nhìn mà ghê người.
Có đồ đằng của “Tham Lang”, có thư từ liên hệ với “Tham Lang”, có tin tức về cuộc sống ngày thường của hắn, hành tung của hắn...
Hơn nữa, Triệu Húc còn nhìn thấy cách xưng hô của đối phương trong thư:
Tiểu chủ tử.
Lá thư kia nhắc tới “Tham Lang”, nhắc tới Thịnh Vân Lan, nhắc tới Triệu Hi, nhắc tới một nội thị tên lão Ngư...
Đó là kế hoạch tối nay ám sát.
Chủ nhân của bức thư cảm thấy đại thế của “Tham Lang” đã mất, thân phận cũng sắp bại lộ, cho nên dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, ra tay ám sát, nhân lúc hộ vệ trong cung đều bị điều đến bữa tiệc giao thừa mà thoát thân.
Đây là kế hoạch của người đó.
Mọi thứ trong phong thư đều viết.
Cuối cùng, Triệu Húc lại cầm tờ giấy vẽ đồ đằng ban đầu.
Nhìn dấu vết quen thuộc trên tờ giấy kia càng khiến Triệu Húc khó tìm cái cớ cho nàng.
Bởi vì đây là thứ hắn nhìn thấy khi còn ở Bắc địa.
Có một lần uống say, nàng cầm bút vẽ ra, hỏi hắn có biết đồ đằng trong tranh có ý nghĩa gì không.
Hiện tại, đồ đằng trong tay Triệu Húc cùng thứ Vân Trân vẽ khi đó giống nhau như đúng. Vừa nhìn liền biết đó là bút tích xuất phát từ một người, không thể làm giả.
Cho nên, những thứ trong ám cách này đều là thật.
Nếu vậy, ngay từ đầu Vân Trân đã dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn. Mục đích nàng tiếp cận hắn chính là muốn thay Thịnh gia “Tham Lang”, thay người nhà của nàng, thay phụ mẫu của nàng báo thù!
Nếu sự thật là thế...
Nhưng đây sao có thể là sự thật?
Lúc ấy Triệu Húc cầm phong thư trong tay, sắc mặt mờ mịt.
Rõ ràng là nữ tử hắn quen biết nhiều năm, hắn cho rằng hắn đủ hiểu nàng. Nhưng có một ngày, đột nhiên có người tới nói với hắn thật ra người kia là giả, là cố ý diễn kịch trước mặt hắn.
Một người hắn cho rằng thân thiết nhất lại đột nhiên thay đổi thân phận, còn là thân phận hắn không ngờ được, thân phận đối lập với hắn...