Nàng từng do dự, nhưng nàng cũng biết người sống trên đời này, không phải mọi chuyện đều cần lý do, cũng không phải khi làm gì cũng đều cân nhắc tới cái giá phải trả.
Nàng chuẩn bị vạch trần chuyện này trước mặt hoàng đế là muốn báo thù cho Tử Thị.
Nàng nghĩ, nàng liền làm.
Dù nàng biết sau khi nàng đưa ra lựa chọn đó sẽ xúc phạm tới người nàng yêu nhất. Nhưng giống như nàng nói, có một số việc không thể không làm.
Biết rõ là không thế, nhưng vẫn phải làm.
“Tình? Nghĩa?”
Không biết Hiền Phi đang nhìn về đâu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Vân Trân nhìn mặt trời bên ngoài, phát hiện canh giờ không còn sớm, nàng nên đi rồi. Triệu Húc hẳn đã chuẩn bị xong xuôi. Nàng muốn tranh thủ những giây phút cuối cùng ôm A Linh và Tiểu Từ một cái.
Còn về Triệu Húc...
Nàng thật sự không dám nhìn hắn lần cuối.
“Nương nương, Vân Trân nên cáo từ rồi.” Vân Trân đứng dậy, hành lễ, chuẩn bị rời đi.
“Ngươi chắc chắn sẽ không hối hận sao?” Hiền Phi hỏi nàng.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
“Hối hận, đương nhiên sẽ hối hận, không có lúc nào là không hối hận. Nhưng chuyện này, Vân Trân bắt buộc phải làm.”
Cái chết của Tử Thị khẳng định có liên quan tới Triệu Ngọc Nhung.
Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể điều tra tới Vũ Vương Triệu Kỳ.
Tiếp tục đi về phía trước, không tra được gì nữa.
Nàng muốn từ vụ án của Tử Thị lật đổ Triệu Ngọc Nhung, báo thù cho Tử Thị thật sự rất khó. Ngoại trừ manh mỗi ở chỗ Triệu Kỳ bị chặt đứt thì chính là còn thiếu chứng cứ. Hiện tại thứ nàng có trong tay chỉ là suy luận, không có chứng cứ trực tiếp. Trừ khi có một ngày Triệu Kỳ đổ, sau đó chính miệng gã nói ra chân tướng.
Nhưng phải đợi bao lâu?
Nếu Triệu Kỳ thật sự rơi đài, Triệu Ngọc Nhung sẽ để gã có cơ hội nói ra chân tướng sao?
Vân Trân không còn cách nào khác.
Muốn báo thù cho Tử Thị, chỉ có thể mượn vụ án của Vương Tân Vũ.
Bởi vì thân phận của Vương Tân Vũ là mấu chốt.
Nàng ta không phải bình dân, mà là Vũ vương phi, nàng ta không phải nữ nhi bình thường, nàng ta là nữ nhi Vương gia. Một khi biết chân tướng, Vương gia không thể ngồi xem mặc kệ.
Lúc này Vân Trân chỉ đang đánh cược.
Vừa đi về phía trước, vừa đánh cược, không dám quay đầu lại.
“Nếu đây là quyết định của ngươi, ta đây có thể làm giao dịch với ngươi.” Đúng lúc này, Hiền Phi lên tiếng.
Vân Trân quay đầu, khó hiểu nhìn bà.
“Ngươi muốn vạch trần người kia, nhưng như thế, chính ngươi chắc chắn sẽ bị cuốn vào chuyện lúc trước! Nàng ta sẽ dùng chuyện đó uy hiếp ngươi, muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!” Hiền Phi nhìn Vân Trân, chậm rãi nói, “Ngươi hiện giờ đã có nam nhân yêu ngươi, cũng có hài tử đáng yêu ngươi. Cuộc sống của ngươi quá hạnh phúc, ngươi cũng đang hối hận, không bằng... Để ta giúp ngươi làm chuyện này đi. Ta ra mặt, dù là về tình hay về lý đều danh chính ngôn thuận hơn ngươi.”
“Nương nương...” Vân Trân mở to hai mắt nhìn bà.
Hiền Phi giơ tay, ý bảo nàng không cần nói chuyện, để bà nói hết.
“Ta khác ngươi. Cuộc đời ta thật ra từ lúc hài tử ta chết, Nhung Nhung chết cũng đã kết thúc.” Hiền Phi nói, “Người kia lòng tham không đáy. Trước đây ta lựa chọn tin tưởng nàng ta chẳng qua là vì nàng ta hứa sẽ báo thù cho hài tử của ta. Nhưng mấy năm nay, nàng ta lại sa vào thân phận công chúa, hưởng thụ tất cả thuộc về Nhung Nhung, không thực hiện lời hứa của mình. Nếu nói hận, ta đây không phải càng có lý do hơn ngươi sao?”