Kết hợp với nhược điểm, kích thích huyệt vị phù hợp.
Nhờ vậy, phần thắng lại cao lên, hiện tại đã là chín phần. Một phần còn lại chỉ có thể là do người can thiệp.
“Sau khi ta dùng ngân châm đả thông kinh mạch của ngươi, trong vòng ba ngày ngươi sẽ có sức lực lớn như trâu. Sức lực này không phải nội cung.” Vân Trân giải thích với Tử Thị ngồi đối diện, “Cho nên, ngươi bắt buộc phải trong vòng ba ngày đánh bại những cao thủ đó. Ba ngày sau, kinh mạch của ngươi sẽ đứt đoạn, nhưng ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng hiện tại, ta muốn hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ta nghĩ kỹ rồi.” Tử Thị kiên định nói, “Đây là cơ hội duy nhất của ta.”
“Được, vậy ngươi đừng hối hận.”
Vân Trân nói xong, liền cắm ngân châm thứ nhất vào cơ thể Tử Thị. Bạn đang đọc truyện tại # trùm truуện. mE #
...
Thời gian ba ngày, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng.
Tấn công bất ngờ, không cho kẻ địch phòng bị.
...
“Ngươi nghe nói gì chưa?”
“Nghe nói cái gì?”
“Gần đây trong kinh thành đã xảy ra một chuyện lớn.”
Người nọ vừa nói xong, những người khác trong quán trà liền vây quanh lại.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
“Các ngươi vẫn chưa biết à? Ta nghe nói hôm qua có người một mình đối đầu với cao thủ của hai bộ lạc Hồi Hỗ và Cam Lang cùng hai nước Trảo Khê và Minh Châu phái tới. Hơn nữa, đều toàn thắng.”
“Chuyện này thì có gì đâu chứ? Vân Hán Quốc ta nhân tài nhiều vô số kể, có người thắng bọn họ cũng chẳng có gì lạ.”
Người kia nói xong, liền có người phụ họa.
“A, nào đơn giản như vậy?” Người kia cười lạnh, “Nếu chỉ thắng, ta đây sẽ khiếp sợ sao? Điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là người đánh thắng hai bộ lạc cùng hai nước nhỏ đó.”
“Rốt cuộc là ai?”
“Cao nhân tiền bối nào trong chốn võ lâm vậy? Người của Nham Nhai sơn trang sao?”
“Không đúng không đúng! Đó là một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân hoàn toàn không biết võ công!” Người kia nói.
Dứt lời, cả hiện trường cả kinh.
Theo đó, mọi người bắt đầu mắng hắn nói hươu nói vượn.
Nữ nhân? Còn không biết võ công?
Nực cười!
Cho dù là tiên sinh kể chuyện trong quán trà cũng không dám kể khoa trương như vậy.
“Ta lừa các ngươi làm gì? Thật sự là nữ nhân không biết võ công. Có điều, sức lực lớn hơn người bình thường một chút. Nếu các ngươi không tin, chiều nay nữ tử kia sẽ khiêu chiến cao thủ của Nhạc Tây Quốc, các ngươi có thể tự mình đi xem.”
“Không phải chứ? Kể cứ như thật vậy?”
“Sao có thể? Đánh chết ta cũng không tin.”
“Hay là? Chúng ta đi xem thử?”
...
Mà lúc này, trong một tòa viện ở kinh thành.
Vân Trân và Tử Thị đang chuẩn bị cho trận chiến buổi chiều.
Hôm qua các nàng chiến thắng Hồi Hỗ, Cam Lang, Trảo Khê, Minh Châu, sáng nay lại thắng Thiết Vinh Quốc. Buổi chiều, người Tử Thị phải tỷ thí là đệ nhất cao thủ của Nhạc Tây Quốc.
Đệ nhất cao thủ này khác những người phía trước.
Người nọ trước đây là người của Vân Hán Quốc, trước khi rời khỏi Vân Hán Quốc cũng từng vào bảng xếp hạng cao thủ, cho nên, thực lực không thể coi thường.
Hơn nữa, khi Nhạc Tây Quốc, người nọ chỉ ở trong nhà, rất ít người có thể tận mắt nhìn thấy võ công của gã.
Bởi vậy, trong tình báo người cầm đèn thu thập, tư liệu về người kia cũng ít nhất.
Nói cách khác, Vân Trân không có cách nào đảm bảo phần thắng cho Tử Thị.
“Buổi chiều vẫn có thể ổn chứ?” Tử Thị hỏi.