Nghe Phiến Nhu hỏi thăm, Vân Trân chỉ trả lời theo “cách nói của triều đình“.
Còn về lý do tại sao về muộn như vậy.
Nàng cũng chỉ nói, nơi bọn họ tới có hơi hẻo lánh.
Chờ tin tức ôn dịch có thuốc chữa truyền tới đã qua năm.
“Có thể sống sót trở về thì tốt rồi.” Tử Thị nắm tay nàng, cảm khái, “Quan trọng nhất là chúng ta đều còn sống. Có gì quan trọng hơn điều này đâu!”
“Đúng vậy, hơn nữa hiện giờ chúng ta đã không phải người có tội nữa. Chúng ta là cung nữ, chờ thêm mấy năm, đủ tuổi rồi, bên trên ban ân, chúng ta có thể xuất cung.” Phiến Nhu cao hứng.
Quy định trong hoàng cung của Vân Hán Quốc, cung nữ tới hai mươi sáu tuổi, nếu không phạm lỗi lớn gì, có thể lựa chọn xuất cung. Đương nhiên, có thể chọn xuất cung, cũng có thể chọn ở lại. Ví dụ như Bích Diên bên cạnh Đức Phi, nàng ta sớm đã qua hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn ở lại hậu cung, hầu hạ Đức Phi.
...
Sau cơm chiều, Vân Trân hỏi tới La Chước.
Sắc mặt Phiến Nhu lập tức thay đổi, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Vân Trân nhìn Phiến Nhu, lại nhìn Tử Thị. Phản ứng của Tử Thị bình tĩnh hơn Phiến Nhu một chút, có điều thái độ vẫn có chút thay đổi.
“Nàng ấy sao vậy?” Vân Trân hỏi.
Phiến Nhu hừ lạnh một tiếng: “Cung nữ như chúng ta nào có thể so bằng ai kia? Người ta là ai chứ? Nhu nhược động lòng người, thích giả bộ đáng thương. Hiện tại thân phận của nàng ta khác chúng ta rồi. Nàng ta hiện giờ đang làm việc trong cung của Ngũ hoàng tử, hơn nữa còn là Ngũ hoàng tử khâm điểm.”
Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ?
Ánh mắt Vân Trân hơ lập lòe.
Thì ra sau khi Triệu Húc đưa thảo dược về, liền “bệnh nặng một hồi”, Trọng trách giải quyết ôn dịch liền giao cho Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ mang Đào Nguyên Quân cùng phương thuốc tới trại bệnh dịch.
La Chước nhân lúc gã ở đó, không biết dùng cách gì, được gã ưu ái. Trước khi rời khỏi trại bệnh dịch, Triệu Kỳ còn thuận tiện đưa La Chước đi.
Sau khi biết chuyện, tâm trạng Phiến Nhu liền không tốt, mắng La Chước trèo cao, là hồ ly tinh, mắng nàng ta khi ở Vĩnh Hạng, mỗi lần gặp chuyện gì chỉ biết trốn phía sau Tử Thị, để Tử Thị giúp đỡ. Hiện tại, thấy có chỗ dựa tốt hơn Tử Thị, nàng ta liền không chút do dự đạp Tử Thị xuống, tới cung điện của Ngũ hoàng tử.
“Được rồi, Phiến Nhu, đừng nói nữa!” Tử Thị không muốn nghe tiếp, ngắt lời.
Phiến Nhu bất mãn hừ hừ, quay đầu đi.
Tử Thị thở dài.
Thật ra, Phiến Nhu có thành kiến lớn như vậy bởi vì sau đó còn xảy ra một việc.
Sau khi hồi cung, La Chước từng tới Dịch Đình tìm họ.
Nàng ta lén hỏi Tử Thị, có muốn tới cung của Ngũ hoàng tử làm việc không.
Nếu Tử Thị đồng ý, nàng ta có thể xin Ngũ hoàng tử ân điểm.
Thời điểm La Chước nói chuyện này, đúng lúc bị Phiến Nhu bắt gặp.
Phiến Nhu mắng nàng ta một hồi.
La Chước da mặt mỏng, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Cuối cùng, mọi người không vui tan rã.
...
“Vậy còn Tử Thị, sau khi rời khỏi Dịch Đình, ngươi muốn đi đâu?” Vân Trân hỏi.
Phiến Nhu lại ở bên cạnh lẩm bẩm mấy câu.
Tử Thị chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
...
Vân Trân ở Dịch Đình ba ngày.
Trong lúc đó, Triệu Húc từng phái nội thị tới, nói nàng đừng gấp, rất nhanh sẽ an bài thỏa đáng.
“Đa tạ điện hạ quan tâm.” Vân Trân nói.
Sau khi trở về, nội thị chuyển lời của Vân Trân với Triệu Húc.