Khởi điểm, Tử Thị chỉ nói muốn lật lại bản án thay phụ thân.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra lâu như vậy, nhất thời hoàng đế sẽ không nhớ tới, cho nên lập tức đồng ý với Tử Thị phái người đi điều tra.
Kết quả vừa tra hồ sơ, lại phát hiện án tử của phụ thân Tử Thị thế mà liên lụy tới phản quân năm đó, hơn nữa chứng cứ Tử Thị giao lên cũng chỉ mũi giáo vào lão hầu gia Hoài An Hầu phủ.
Phản quân, tiên hoàng, Hoài An Hầu phủ...
Tất cả gộp lại, chỉ sợ dao động an ổn quốc gia.
“Phản quân...”
Tuy Vân Trân biết Tử Thị là hậu nhân tội thần, nhưng vụ án nhà nàng ấy rốt cuộc thế nào, nàng hoàn toàn không biết. Tử Thị cũng biết chuyện này liên quan rất lớn, không muốn Vân Trân bị cuốn vào.
Cho nên về tình hình cụ thể nhà nàng ấy, Tử Thị chưa bao giờ chủ động tiết lộ nửa chữ với Vân Trân.
“Phụ thân nàng ấy là Hộ Bộ Thị Lang trước đây - Tào Hãn.” Triệu Húc nói, “Mười ba năm trước có người bí mật tố cáo với Hình Bộ, nói Hộ Bộ Thị Lang Tào Hãn thông địch bán nước, cấu kết dư nghiệt phản quân, ý đồ giao động giang sơn Vân Hán Quốc ta.”
Lúc ấy, bốn chữ “dư nghiệt phản quân” là cấm kỵ ở Vân Hán Quốc, mọi người không nói được, không chạm vào được, chỉ cần sơ ý dính vào sẽ gặp họa xét nhà diệt tộc.
Hiện tại, Tào gia bị người ta bí mật tố cáo, nói là cấu kết dư nghiệt phản quân.
Chuyện lớn như vậy, Hình Bộ sao dám giấu giếm?
Rất nhanh, phong thư bí mật kia được trình đến trước mặt tiên hoàng.
Tiên hoàng lập tức nổi trận lôi đình, sai người nhốt Tào Hãn vào đại lao thẩm vấn.
Khi đó, tiên hoàng vô cùng tin tưởng lão hầu gia Hoài An Hầu phủ.
Chuyện của Tào gia chính là do lão hầu gia giải quyết.
Lão hầu gia hợp tác với Hình Bộ, nhốt Tào Hãn vào đại lao, nghiêm hình thẩm vấn.
...
Chuyện kia dù sao cũng cách hiện tại mười mấy năm.
Khi đó Triệu Húc còn nhỏ, cho nên những gì hắn đang nói cũng đều là vì sau khi Vân Trân tới tìm, hắn sai người xem xét hồ sơ cùng hỏi thăm những lão thần.
“Nghe nói sau khi bị nhốt vào đại lao Hình Bộ, Tào Hãn dù chịu cực hình vẫn không nhận tội.” Triệu Húc nói.
Năm ấy, phụ trách thẩm vấn Tào Hãn là sư phụ của “thần phá án” Diêm Tá.
Thủ đoạn của Diêm Tá, Vân Trân và Triệu Húc đều đã chứng kiến.
Vậy sư phụ của Diêm Tá, thủ đoạn chắc chắn lợi hại hơn nhiều!
Tào Hãn thà chết không chịu nhận tội.
Đại thần trong triều cũng có không ít người dâng tấu chương cầu tình cho Tào Hãn, nói chuyện này có chỗ kỳ lạ, không thể chỉ dựa vào một phong thư mật báo liền kết luận Tào Hãn cấu kết dư nghiệt phản quân.
Phụ thân của La Chước, khi ấy là thủ hạ của Tào Hãn cũng đứng ra cầu xin.
Khoảng thời gian đó, lệ khí trên triều dã rất nặng.
Mọi người đều căng thẳng như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Mãi đến khi...
“Mãi đến khi lão hầu gia Hoài An Hầu phủ bắt được mấy dư nghiệt phản quân muốn ám sát ông ta...” Triệu Húc nói.
Tiên hoàng giận dữ, tự mình thẩm vấn dư nghiệt phản quan kia.
Dư nghiệt phản quân chỉ nói một câu “Cẩu hoàng đế chết không được tử tế”, liền tự sát.
Cơn thịnh nộ của tiên hoàng tới đỉnh điểm, lập tức phái người kê biên tài sản Tào gia.
“Là lão hầu gia Hoài An Hầu phủ tự mình dẫn người đi kê biên tài sản Tào gia.” Triệu Húc nói, “Ở tầng hầm của Tào gia bọn họ tìm được linh vị của thủ lĩnh phản quân cùng thư mật Tào Hãn trao đổi với phản quân.”
Khi đó, cũng coi như chứng cứ vô cùng xác thực.
Tào Hãn không ngừng kêu oan, nói ông ta không hề có bất kỳ liên quan tới phản quân dư nghiệt, cũng không có trao đổi thư từ.
Tào Hãn bị chém đầu.
Mấy người khi xưa cầu tình cho ông ta cũng bị xét nhà chém đầu.