Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 864: Chương 864: Cơ hội




Năm trước, vì tìm đủ dược liệu trong phương thuốc cổ truyền cho Lệ Vô Ngân, Vân Trân đột nhập Tàng Bảo Lâu. Ở Tàng Bảo Lâu có một tầng lưu giữ đủ loại sách.

Lúc ấy, thời điểm nàng tìm kiếm bản đồ trận pháp, vô tình đọc được một quyển sách, trong quyển sách có ghi lại cách dùng ngân châm kích thích huyệt đạo, khiến người thường trong thời gian ngắn có sức lực vô cùng lớn.

Dù võ công có cao cường, nhưng đứng trước thể lực kiên cố không thể công phá, cũng mất đi tất cả ưu thế.

Chỉ là thời gian có hạn, số lần sử dụng cũng có hạn.

Một khi kết thúc, kinh mạch sẽ bị phá hủy, cả đời không thể đứng lên được.

Có điều, câu nói “Bởi vì ngươi có ta” của Vân Trân không phải cuồng ngôn. Nguyên nhân chính là vì có nàng ở đây, dù kinh mạch của Tử Thị bị hủy, nàng cũng có thể giúp nàng ấy chữa trị.

Có điều, mọi việc có nhân thì phải có quả.

Muốn có được, thì phải đánh đổi mất đi vài thứ.

Vân Trân quả thật có thể giúp nàng ấy nối lại kinh mạch, giúp nàng ấy chữa trị, nhưng cũng chỉ có thể khôi phục đến mức không ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày. Nếu muốn chạy, nhảy, lao động trong thời gian lâu thì không thể. Hơn nữa, mỗi lần đến trời mưa, xương khớp trên người đều sẽ đau nhức.

Những người khác có lẽ sẽ không thể chấp nhận kết quả như vậy, nhưng Vân Trân biết, Tử Thị chắc chắn sẽ đồng ý.

Bởi vì nàng ấy muốn lật lại bản án cho người nhà.

Vân Trân đã điều tra rồi, vụ án của nhà Tử Thị có liên quan tới tiên hoàng, muốn hoàng đế đồng ý phúc thẩm, thật sự khó hơn lên trời.

Nhưng nếu Tử Thị có thể thành công đánh bại những cao thủ đó, giữ lại mặt mũi cho Vân Hán Quốc, giải quyết phiền phức của hoàng đế, vậy nàng ấy có thể dùng “hứa hẹn” của hoàng đế giúp gia đình mình.

...

Trước khi tới Hoa Thanh Cung, Tử Thị nói, bởi vì nàng có thể giúp nàng ấy.

Vậy hiện tại, chẳng qua là trả ơn cho Tử Thị.

Còn về Tử Thị có nắm chắc cơ hội ở trước mặt mình hay không, phải để bản thân nàng ấy tự quyết định.

...

“Ngươi sẽ giúp ta.” Tử Thị nắm lấy tay nàng.

“Đúng, ta sẽ giúp ngươi.” Vân Trân nhìn nàng ấy, trả lời.

Tử Thị cắn môi, hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định: “Được, ta hợp tác với ngươi! Nếu thành công, dù đến cuối cùng ta có thể lật lại bản án cho nhà ta không, ân tình của ngươi, ta đều sẽ ghi nhớ.”

“Ngươi không cần nhớ ân tình gì cả.” Vân Trân lắc đầu, “Nhưng ta bắt buộc phải nhắc nhở ngươi lần nữa, chuyện này vô cùng nguy hiểm. Dù là ta cũng chỉ nắm chắc năm phần. Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?”

“Nắm chắc năm phần thì thế nào?” Tử Thị cười khổ, “Ta hiện tại, ngay cả một phần nắm chắc cũng không có. Muốn có được, thì nhất định phải hi sinh. Huống chi, đó là động lực duy nhất để ta sống sót.”

Vân Trân nhìn nàng ấy, gật đầu.

Nàng sẽ không hỏi một phần nắm chắc kia là gì.

Tử Thị khác Phiến Nhu, phụ thân Tử Thị phạm “tội lớn”, nàng ấy tương đương với quan nô, dù vì ôn dịch mà có thể rời khỏi Vĩnh Hạng, nhưng từ Dịch Đình đến Thượng Phục Cục, lại tới Hoa Thanh Cung của hoàng đế...

Cả đoạn đường này, chỉ bằng một mình Tử Thị, chắc chắn không làm được, bao gồm cả việc điều nàng tới Ngự Trà Phòng học pha trà, trở thành cung nữ dâng trà bên cạnh hoàng đế.

Cho nên, phía sau Tử Thị nhất định còn ai khác.

Hơn nữa, khẳng định người đó quyền cao chức trọng.

Tử Thị đồng ý điều kiện với người kia, người kia cũng hứa hẹn với Tử Thị.

Có điều hiện tại, những việc này đều không liên quan tới Vân Trân.

Cuộc đời này của nàng, qua một ngày thì ít đi một ngày, có thể nhìn rõ thời gian của đồng hồ cát từng chút trôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.