Chàng?
Chàng nào?
Đương nhiên là hắn.
“Lúc trước Bạch Tà vì độc chiếm công lao, chỉ nói thuốc bất tử kia do ông ta tìm được, không liên quan tới Ninh Vương phủ. Ông ta còn tưởng hoàng đế sẽ khen thưởng ông ta, kết quả không ngờ...” Độc Thủ Y Tiên lắc đầu.
Hoàng đế chết, Thái Hậu muốn xử tử Bạch Tà.
Lúc này, Bạch Tà lại nói thuốc bất tử do Triệu Húc tìm được, không liên quan tới ông ta.
Nhưng đã đến nước này, còn ai tin lời ông ta nói?
Cho dù có người tin, cũng không dám nhiều lời.
Dù sao sau khi hoàng đế chết, người tiếp theo ngồi lên vị trí chí tôn kia rất có khả năng là Ninh Vương. Nói nhi tử của Ninh Vương như vậy, chắc chắn đắc tội Ninh Vương phủ, ngay khoảnh khắc quan trọng đương nhiên không có ai dám mạo hiểm.
Cho nên, Bạch Tà đã chết.
Ngày hạ táng hoàng đế, ông ta bị chém đầu ngay trước lăng mộ của hoàng đế.
“Một tháng trước, Ninh Vương đăng cơ.” Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, nói, “Triệu Tứ công tử trở thành Lục hoàng tử.”
Tam công tử thành Tam hoàng tử.
Lưu Vân Bạch thành Tứ hoàng tử.
Con nuôi Triệu Kỳ thành Ngũ hoàng tử.
Vị trí của Triệu Húc đứng thứ sau, nên thành Lục hoàng tử.
Kế tiếp là Triệu Du, Triệu Du là Thất hoàng tử.
Nữ nhân hậu trạch của Ninh Vương phủ, toàn bộ đều có thân phận tương ứng với mình.
“Cho nên hiện tại, hắn đã thành Lục hoàng tử, thứ hắn muốn tranh đoạt không còn là vị trí thế tử của Ninh Vương phủ, mà là chủ nhân của giang sơn Vân Hán Quốc trong tương lai.” Độc Thủ Y Tiên chậm rãi nói, “Khi nay ta hỏi con, cũng vì lý do này. May mà con lựa chọn ở lại.”
Nếu con muốn trở về kinh thành...
Ban đầu chỉ là tranh đấu trong Ninh Vương phủ nhỏ nhoi đã mấy lần thiếu chút lấy mạng con, hiện giờ nếu đổi thành quyền mưu giang sơn, hậu cung tranh đấu, con lại trở thành quân cờ để nữ nhân kia đùa nghịch, vậy kết cục của con...
Độc Thủ Y Tiên lắc đầu.
Ông thật sự cảm thấy may mắn khi Lệ Vô Ngân xảy ra chuyện đúng lúc này. Nếu không...
“Sư phụ, người không cần lo lắng.” Vân Trân cúi đầu nhìn phương thuốc trong tay, “Nếu tình nhân cổ đã diệt trừ, bọn con đều đã được giải thoát, nhà giam kinh thành kia, con không muốn quay về nữa. Huống chi, nhiệm vụ của con lúc này chính là cứu Lệ Vô Ngân.”
Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng một lúc, lắc đầu: “Con biết thì tốt.”
...
Kế tiếp, Vân Trân đúng như lời mình nói, không hỏi đến chuyện ở kinh thành, một lòng tìm kiếm dược liệu trong phương thuốc cổ truyền. Bọn họ tốn ba tháng mới tìm được một nửa, một nửa còn lại, bao gồm nước mắt phượng hoàng, vảy rồng, ngọc linh chi chín lá đều không tìm thấy, thậm chí ngay cả manh mối cũng không có.
Vân Trân bắt đầu sốt ruột.
Theo thời gian trôi qua, áp lực trong lòng cũng ngày càng lớn.
Hôm qua, sư phụ nói với nàng, Lệ Vô Ngân nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu không tìm được thuốc cứu hắn, thời gian vừa đến, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được.
Thời gian cấp bách, nhưng manh mối về những dược liệu kia hoàn toàn không có.
Ngay thời điểm Vân Trân gấp đến độ ăn không ngon này, có người tới Tây Nam.
“Ngươi quả nhiên chưa chết.”
Khi Vân Trân ở khách điếm trong trấn nhỏ dưới chân núi, khoảnh khắc gặp Lưu Vân Bạch cải trang ra ngoài, câu đầu tiên hắn nói với nàng chính là câu này.
“Ngươi kêu sư phụ nhắn với ta, nói là biết thứ chúng ta đang tìm ở đâu.” Vân Trân không để ý tới hắn, trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Ngươi, thật sự biết?”