Vân Trân thấy nàng ấy nước mắt lưng trong, liền giao cơm trưa cho nàng ấy, rời đi.
“Sư phụ, chúng ta có thể sống sót quay về kinh thành không? Con sợ...”
Lúc đi ngang qua chỗ Vương thái y và tiểu học đồ, Vân Trân nghe tiểu học đồ run rẩy hỏi Vương thái y.
Vương thái y xoa đầu hắn, an ủi, nhất định có thể trở về. Hơn nữa, bọn họ còn sẽ mang cách giải quyết ôn dịch về, cứu giúp những bá tánh cảm nhiễm ôn dịch đó.
Vương thái y nói xong, tiểu học đồ lại hỏi thêm mấy vấn đề, Vương thái y đều kiên nhẫn trả lời.
...
Vân Trân đứng bên cạnh một lát, mới rời đi.
Vấn đề của tiểu học đồ cũng là câu hỏi mấy ngày nay bọn họ tự hỏi chính mình vô số lần. Nhưng bọn họ đều biết, hiện tại đã không còn đường lui.
Còn có thể sống sót trở về không?
Nếu tìm được thôn Đào Hoa trong truyền thuyết, vậy có thể sống sót trở về.
Nhưng nếu không tìm được thì sao?
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc và Lôi Tiêu đứng cạnh vách núi đang thương lượng gì đó.
Nếu không tìm thấy, thế thì cùng chết vậy.
Không cần nghĩ tới hậu cung ngươi lừa ta gạt, không cần nghĩ tới triều đình tranh đấu gay gắt, không cần nghĩ chính phi của Triệu Húc là ai, không cần nghĩ về tương lai của họ...
...
“Thịt nướng xong rồi!”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng Huân Nhi.
Vân Trân quay đầu, thấy Huân Nhi đang chia thịt nướng cho mọi người.
Chờ Vân Trân chuẩn bị tới bên đống lửa, Huân Nhi đã đưa miếng thịt lớn nhất cho Triệu Húc, sau đó gọi nàng.
Vân Trân dừng lại, quay đầu.
“Vân Trân tỷ tỷ.” Huân Nhi chạy tới, giữ chặt nàng, “Tỷ cùng muội sang đây đi, muội có việc muốn nhờ tỷ.”
Vân Trân ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Triệu Húc nơi xa, gật đầu: “Được.”
...
Vân Trân theo Huân Nhi sang một bên, không ngờ Huân Nhi lại đỏ mặt nói, nàng ấy hình như thích Lôi Tiêu rồi, muốn hỏi xem Lôi Tiêu đã cưới vợ chưa? Có ý trung nhân chưa? Lại hỏi Vân Trân, nàng ấy nên làm gì đây?
Vân Trân sửng sốt.
Không ngờ Huân Nhi lại nói chuyện này, khó trách lại kéo nàng rời đi.
“Chắc là chưa...” Bản thân Vân Trân cũng không chắc chắn, nàng cảm thấy Lôi Tiêu hình như cũng thích Huân Nhi, “Nếu ngươi thích ngài ấy, ta có thể giúp ngươi hỏi thăm xem.”
“Thật chăng?” Huân Nhi kích động, nhưng rất nhanh, nàng lại xấu hổ cúi đầu, “Nhưng như vậy có phải quá trực tiếp không? Còn nữa, muội chẳng qua chỉ là nha đầu ở nơi hoang dã, Lôi đại ca sẽ coi trọng muội sao? Tiểu thư kinh thành như các tỷ, có phải...”
“Kinh thành? Sao ngươi biết chúng ta từ kinh thành tới?” Vân Trân đột nhiên ngắt lời.
Tuy rằng mấy ngày nay bọn họ ở chung với Huân Nhi, nhưng ngoại trừ mấy tiếng “Điện hạ”, “Vương thái y” thì không có manh mối nào tiết lộ thân phận của họ.
“Điện hạ” và “thái y” chưa chắc đã ở kinh thành.
“Vấn đề này... Là Lôi đại ca nói với muội.” Huân Nhi hơi sửng sốt, sau đó trả lời.
“Vậy sao?” Vân Trân gật đầu, vỗ vai Huân Nhi, “Ngươi thích ngài ấy, ta có thể giúp ngươi hỏi thăm. Có điều hiện tại, vẫn nên ăn gì đó trước đi. Bằng không, thịt nướng lạnh rồi sẽ không còn hương vị.”
Nói xong, Vân Trân liền đi về phía đống lửa.
Huân Nhi đứng tại chỗ, không đi theo.
Vân Trân đến bên đống lửa, cầm thịt nướng trên giá lên.
Đột nhiên, động tác nàng cứng đờ, đặt thịt nướng bên chóp mũi, ngửi ngửi.