Nghe nha hoàn nói, Vân Trân có hơi hối hận.
Nàng nói chuyện với A Linh thêm một lát, sau đó bảo nha hoàn đưa nó xuống nghỉ ngơi.
Đám người đi rồi, Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Từ nhỏ Nguyên Bảo đã hầu hạ bên cạnh Triệu Húc, từ kinh thành đến Thanh Lương sơn trang ở Nam Hoang, lại từ Thanh Lương sơn trang đến Ninh Vương phủ ở kinh thành, rồi từ Ninh Vương phủ đến Càn Nguyên Cung trong cung, kế tiếp là từ trong cung đến Túc Vương phủ ở Quán Châu, hiện giờ lại theo Triệu Húc từ Quán Châu về kinh thành.
Ngần ấy năm, bản lĩnh khác không thấy Nguyên Bảo tiến bộ, nhưng bản lĩnh xem mặt đoán ý, nghiền ngẫm lòng người lại rất khá. Thấy giữa Triệu Húc và nàng như có mâu thuẫn gì, hắn liền muốn tạo cơ hội cho họ. Đôi khi, chút thông minh là đúng, nhưng không phải lần nào đều đúng cả.
Lần này, Vân Trân phát hiện Triệu Húc đã hạ quyết định ép nàng phải lựa chọn.
Tuy nàng hiểu hắn, nhưng lại không có cách nào đồng ý với hắn.
Chuyện Triệu Húc muốn biết đương nhiên không phải nguyên nhân nàng cự tuyệt vị trí chính phi, khẳng định còn có chuyện khác. Tuy nàng tin cho dù biết thân thế của mình, Triệu Húc cũng sẽ không vì ân oán đời trước, áp giải “dư nghiệt Tham Lang” như nàng tới trước mặt hoàng đế trị tội.
Ngược lại, hắn sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ nàng.
Nhưng điều Vân Trân sợ nhất chính là hắn sẽ bảo vệ nàng.
“A...” Nàng thở dài.
Thật ra Vân Trân không cần nói ra chân tướng, cứ tùy tiện bịa một lý do là được. Nhưng nàng không muốn làm như vậy. Người ta thật lòng đối đãi với nàng, nhưng nàng lại nói dối, huống chi người đó còn là Triệu Húc.
Thật sự như rơi vào bế tắc.
...
Nhất thời, quan hệ của họ rơi vào trạng thái giằng co.
Triệu Húc cố tình tránh mặt nàng.
Tuy Vân Trân không cố tình, nhưng nơi nàng đi không nhiều, cho dù ra ngoài cũng tiếp xúc với những người Triệu Húc không tiếp xúc. Cho nên, nếu nói cố ý tránh mặt, cho dù hiện tại bọn họ cùng ở một mái hiền, thì rất lâu cũng không chịu nhìn nhau.
Hôm nay, Vân Trân theo thường lệ tới Tào trạch bắt mạch cho Tử Thị.
Sau trừ tịch, Tử Thị vẫn luôn dùng phương thuốc của nàng.
Trong cung phái y nữ tới bắt mạch mấy lần đều không nhìn ra vấn đề, nhưng đây dù sao cũng không phải kế lâu dài. Nói cách khác, cho dù hoài thai mười tháng, đến cuối cùng vẫn phải có kết quả mới được.
“Giữa ngươi và Chiến tướng quân chẳng lẽ không thể thành sao?” Bắt mạch cho Tử Thị xong, Vân Trân hỏi.
Trong phòng chỉ có hai người các nàng, bên ngoài có người của Vân Trân canh gác, cho nên có thể yên tâm dò hỏi.
Tử Thị rút tay về, cười khổ.
“Thật ra ngài ấy có phái người tới nói, nguyện ý lấy ta làm vợ.”
“Vậy ngươi...”
“Ta không đồng ý.”
“Tại sao?”
Tử Thị cười cười: “Ta biết ngài ấy làm như vậy chẳng qua là kế sách tạm thời, chỉ vì giữ gìn danh tiết cho ta, đồng thời cũng là vì báo ân.”
Hai chữ “báo ân” Tử Thị nhấn mạnh.
Trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân nhìn nàng ấy.
Tử Thị quay đầu đi.
“Ta từng cho rằng mình rất có dũng khí. Dù sao ta đã từng vì ngài ấy lựa chọn ở lại Bắc địa. Thời điểm người Nhung xâm nhập, tin ngài ấy tử trận trên sa trường truyền về, nhưng ta không tin...”
Nàng luôn cảm thấy nàng sẽ tìm được gã.