Độc Thủ Y Tiên lại xoa đầu nàng, sau đó rút tay về, dựa vào cửa sổ, rút bầu rượu bên hông ra, rót vào miệng: “Vẫn không thơm bằng rượu con ủ.”
“Nếu sư phụ muốn uống rượu đồ nhi làm, vậy ngài cứ ở lại kinh thành, chờ đến Tết, chắc chắn có rượu ngon nhất để uống.” Vân Trân cười nói.
Độc Thủ Y Tiên đối tốt với nàng, lại không giống Triệu Húc cùng Ngụy Thư Tĩnh. Ở trước mặt Độc Thủ Y Tiên, nàng có thể làm nũng, có thể than vãn, là một “hài tử” hưởng thụ tất cả tình yêu của trưởng bối.
Độc Thủ Y Tiên với nàng mà nói không chỉ là sư phụ, ở thế giới này không tìm được thân tình, ông ấy như phụ thân dạy nàng rất nhiều thứ.
Cho nên gặp lại Độc Thủ Y Tiên, Vân Trân thật sự rất cao hứng.
“Khó lắm.” Độc Thủ Y Tiên cười cười, “Cuộc đời lão nhân quen tiêu dao tự tại, hận nhất bị nhốt ở một chỗ. Tuy rằng đồ nhi ủ ra rượu ngon, nhưng lại không bằng lạc thú tự do kia.”
Cuộc đời của Độc Thủ Y Tiên, ngoại trừ y thuật động thuật, thứ yêu nhất chính là rượu. Nhưng so với cuộc sống tiêu dao tự tại, những thứ đó đều là mây bay.
Ông ấy giống như gió, sẽ không mãi dừng ở một chỗ.
Vân Trân mỉm cười.
“Hâm mộ sao? Muốn đi cùng vi sư không?” Độc Thủ Y Tiên uống một ngụm rượu, híp mắt hỏi.
Vân Trân lắc đầu: “Sư phụ cứ thích nói giỡn.”
“Lão nhân không đùa, mà vô cùng nghiêm túc hỏi con, có muốn cùng ta rời khỏi nơi này không?” Độc Thủ Y Tiên hỏi.
“Dạ?”
Vân Trân ngây ra một lúc, phát hiện sắc mặt ông ấy không biết từ khi nào đã trở nên nghiêm túc. Độc Thủ Y Tiên rất ít khi như vậy, một khi đã thế, chứng tỏ chuyện ông ấy đang nói rất nghiêm trọng.
“Sư phụ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nếu không, ông ấy sao lại vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này.
Độc Thủ Y Tiên không nói gì cả, chỉ trầm mặc tiếp tục uống rượu.
Vân Trân bỗng hỏi: “Vừa nãy sư phụ nói nương nương kêu ngài về. Bà ta kêu ngài về, có phải lại có chuyện muốn giao cho ngài làm không?” Nói tới đây, nàng dừng một chút, “Chuyện đó, có liên quan tới đồ nhi đúng không?”
Độc Thủ Y Tiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng Vân Trân cũng đoán được, bản thân nói đúng.
Chuyện Tô trắc phi muốn sư phụ làm thật sự có liên quan tới nàng. Mà nhìn bộ dáng của sư phụ, đó là chuyện vô cùng khó giải quyết. Nếu không với năng lực của sư phụ, không thể chỉ còn con đường “Bảo nàng rời đi“.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Vân Trân hỏi.
Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng: “Vậy đáp án của con thì sao?”
Vân Trân lắc đầu: “Không đi.”
Hiện tại người nàng liên lụy đã quá nhiều, Lan trắc phi bị nàng khuyên từ Thanh Phong Quan về Ninh Vương phủ, nàng đã hứa sẽ giúp Lan trắc phi đòi lại công bằng, không thể cứ rời đi như vậy.
Huống hồ, bằng hữu của nàng, người nàng để ý đều ở trong kinh, nàng càng không dễ rời đi.
“A...” Độc Thủ Y Tiên thở dài, “Nếu đây đã là lựa chọn của con, vậy sau này gian nan thế nào, con cũng phải một mình đón nhận. Đi theo ta.”
Dứt lời, ông nâng bước ra ngoài.
Vân Trân ngây ra một lúc, đi theo.
Cuối cùng, Độc Thủ Y Tiên dẫn nàng tới một gian phòng trống, vừa đẩy cửa vào, phát hiện Triệu Húc và Tô trắc phi đều ở đây.