Vân Trân lắc đầu.
“Thiếp không sao.” Nàng nói, “Những việc này thiếp có thể ứng phó được.”
Triệu Húc đau lòng nắm chặt tay nàng.
Nàng vốn là một chú chim tự do, nếu không phải hắn, nàng đã không bị nhốt trong cái lồng sắt là kinh thành này. Nhưng nếu bảo hắn thả nàng đi, hắn không muốn. Cuối cùng, cũng chỉ có thể giữ nàng ở lại bên cạnh, dốc lòng bảo vệ nàng.
“Tiệc tối sắp bắt đầu rồi sao?” Vân Trân hỏi.
“Ừ.” Triệu Húc gật đầu, “Đêm nay không có người ngoài, trên cơ bản đều là hoàng tộc. Hậu cung lại có người mới tới. Đến lúc đó, nàng chỉ cần ở bên cạnh ta chiếu cố A Linh là được. Những người khác, nàng không cần quản.”
Vân Trân gật đầu, sau đó xoay người vào trong đánh thức A Linh.
Triệu Húc nhìn bóng lưng nàng, đau lòng không thôi.
Chuyện nàng gặp Thái Tử ở hành lang nha hoàn đã nói với hắn. Hắn không ngờ bọn họ vừa trở về, Thái Tử đã không kiêng nể như thế, đúng là kinh người quá đáng!
Có điều, hắn sẽ bảo vệ nàng, cũng sẽ bảo vệ A Linh chu toàn.
...
Vân Trân từ biệt Đức Phi, sau đó theo Triệu Húc đi dự tiệc.
Yến hội tổ chức ở Triêu Dương Các trong Ngự Hoa Viên. Phong cảnh nơi này rất đẹp, hơn nữa sau bữa tiệc, mọi người còn có thể lên lầu hai của Triệu Dương Các xem pháo hoa trong hoàng thành.
Thời điểm Vân Trân và Triệu Húc tới, hoàng đế và Vương Hoàng Hậu vẫn chưa xuất hiện, nhưng bên trong đã có rất nhiều người. Trong đó có vài người quen mặt, có vài người Vân Trân không biết. Ví dụ như Vũ Vương Triệu Kỳ, Vân Trân biết gã, nhưng gia quyến đi theo, Vân Trân lại không biết một người nào.
Nàng nhớ lúc mình chưa rời khỏi kinh thành, La Chước và Phiến Nhu từng hầu hạ Vũ Vương, nhưng hiện tại không thấy các nàng đâu. Không biết thân phận các nàng không đủ dự yến tiệc tối nay, hay đã rời khỏi Vũ Vương phủ?
Tuy có hơi tò mò, nhưng nàng sẽ không chủ động đi hỏi thăm.
Dù sao bốn người từng ở Vĩnh Hạng sớm đã đường ai nấy đi. Ngoại trừ Tử Thị, trên cơ bản Vân Trân không có giao thoa gì với La Chước và Phiến Nhu.
Triệu Ngọc Dao nàng cũng nhận ra.
Thời điểm từ kinh thành đến Quán Châu, Tử Thị kể với nàng, năm thứ hai sau khi họ rời khỏi kinh thành, Triệu Ngọc Dao đã gả cho nhi tử của Vương thừa tướng - Vương Tử Anh. Có điều tính tình phu thê hai người rất không hợp. Trước khi thành thân, Triệu Ngọc Dao là công chúa Vân Hán Quốc, có tiếng mỹ nhân, Vương Tử Anh không ngừng theo đuổi nàng ta. Nhưng thành thân rồi, gã dần dần không có cách nào chịu đựng tính cách của Triệu Ngọc Dao nữa.
Nghe nói hai người thường xuyên vung tay đánh nhau, làm mất thể diện của Vương gia.
Mỗi lần cãi nhau với Vương Tử Anh, Triệu Ngọc Dao đều chạy về cung. Ban đầu, hoàng đế còn trách cứ Vương Tử Anh vài câu, sau này, quá nhiều lần, hoàng đế cũng phiền, mỗi lần nghe Triệu Ngọc Dao tới, đều tránh không gặp, sủng ái dành cho Triệu Ngọc Dao cũng không bằng ngày xưa.
Vương Hoàng Hậu nhận ra, răn dạy Triệu Ngọc Dao, Triệu Ngọc Dao cũng ngoan ngoãn một chút, ít nhất sẽ không khiến sự việc trở nên quá khó coi. Nhưng hôn nhân của nàng ta và Vương Tử Anh đã không thể cứu vãn được. Nghe nói Vương Tử Anh hiện tại coi như đã buông tay buông chân, mặc kệ thân phận phò mã công chúa, bắt đầu nuôi thiếp thất bên ngoài.
Vì thế, trước đó không lâu, Triệu Ngọc Dao cãi nhau với Vương Tử Anh một trận, còn cầm roi ngựa đuổi thiếp thất kia ra khỏi biệt viện.
Vương Tử Anh tức giận, đã nửa tháng rồi vẫn chưa về công chúa phủ.
Vân Trân biết những việc này là vì Triệu Ngọc Dao và Vương Tử Anh tự làm lớn chuyện. Chuyện của công chúa và phò mã lúc này đã thành trò cười đầu đường cuối ngõ đều biết.