Quy tắc giữa con vợ lẽ và con vợ cả, ở Vân Hán Quốc, có vài nơi quản nghiêm một chút, nhưng cũng có nơi lơi lỏng một ít. Như Lẫm Châu quên của Thịnh Lang Hoàn tới vùng phía đông, quy củ giữa con vợ lẽ và con vợ cả tương đối nghiêm khắc, thứ nữ trong nhà căn bản không có địa vị gì.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, Vân Trân đột nhiên từ Thịnh cửu tiểu thư biến thành cung nữ Thịnh Vân Trân cũng không khiến người ta quá kinh ngạc. Huống chi Thịnh Lang Hoàn mới được sắc phong tài tử, không ai dám chắc Thịnh Tài Tử này có thể sủng ái lâu không? Cho nên trong loại việc nhỏ này không đáng dây dưa.
Dù sao tỷ muội người ta, muốn ai hầu hạ ai thì cứ hầu hạ, làm người ngoài, cũng không tiện bình luận.
Còn về Vân Trân, nàng càng không để ý.
Vốn dĩ, nàng không phải Thịnh cửu tiểu thư gì.
Nàng mượn thân phận này vào kinh chẳng qua để thay Lệ Vô Ngân tìm đủ dược liệu trong phương thuốc cổ truyền. Thân phận cung nữ này thậm chí dễ hành động hơn Thịnh cửu tiểu thư.
...
“Nô tỳ gặp qua Tứ hoàng tử, gặp qua Ngũ hoàng tử, gặp qua Lục hoàng tử.”
Ngay thời điểm Vân Trân đi theo Bạch cô cô xuyên qua một hoa viên nhỏ, phía trước đột nhiên có người tới. Ba người đi trước thế mà là ba hoàng tử Lưu Vân Bạch, Triệu Kỳ và Triệu Húc.
Bạch cô cô vội kéo Vân Trân quỳ xuống hành lễ.
Tầm mắt của Triệu Húc trực tiếp lướt qua Bạch cô cô, dừng trên người Vân Trân phía sau.
“Tiểu cung nữ này sao trông quen mắt vậy? Ngẩng đầu lên, để chúng ta nhìn xem!” Triệu Kỳ lên tiếng.
Dứt lời, Lưu Vân Bạch cũng chú ý tới Vân Trân.
Trong lòng Vân Trân thầm kêu “Không xong rồi”, sao lại trùng hợp gặp họ ở đây chứ?
Tuy rằng trước khi tìm đủ dược liệu, nàng ở lại trong cung làm việc, khó tránh khỏi sẽ gặp bọn họ. Nhưng ở trong kế hoạch của Vân Trân, chắc chắn không phải lúc này!
Có điều hiện tại, nàng không thể cự tuyệt.
Hít một hơi thật sâu, Vân Trân chậm rãi ngẩng đầu, lần nữa hành lễ với ba người họ.
“Cửu tiểu thư Thịnh gia? Sao tiểu thư lại trở thành cung nữ?” Triệu Kỳ kinh ngạc hỏi.
Lưu Vân Bạch đứng bên cạnh khẽ cười, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì. Còn về Triệu Húc... Thời điểm Triệu Húc hành lễ với họ, cung mày vẫn luôn nhíu lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Hồi Ngũ hoàng tử, cung nữ Vân Trân luyến tiếc Thịnh Tài Tử, cho nên quyết định ở lại bên cạnh Thịnh Tài Tử, chiếu cố nàng ấy.” Vân Trân cúi đầu, Bạch cô cô trả lời thay nàng.
“Thì ra là vì Thịnh Tài Tử!” Triệu Kỳ nghe xong, cười cười, “Ngươi và Thịnh Tài Tử đúng là tỷ muội tình thâm.”
Vân Trân khom người, không biết tiếp lời thế nào, vì thế dứt khoát im lặng.
“Nói như vậy, sau này cung nữ Vân Trân sẽ làm việc trong Tiêu Phòng Viện?” Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch bỗng nhiên hỏi.
“Hồi Tứ hoàng tử, đúng là như thế. Hiện tại nô tỳ đang muốn dẫn nàng ấy tới Tiêu Phòng Viện bái kiến Thịnh Tài Tử.” Bạch cô cô đáp.
Lưu Vân Bạch nghe vậy, cười nói: “Có nghĩa là, bây giờ nàng ấy chưa phải là người của Tiêu Phòng Viện?”
Vừa nói ra lời này, mọi người ở đây đều cả kinh.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Lưu Vân Bạch, đôi mắt xẹt qua một tia cảnh cáo. Nhưng Lưu Vân Bạch căn bản không quan tâm, còn cười với nàng.
“Đúng... Đúng vậy...” Bạch cô cô hoàn hồn, căng thẳng trả lời.
“Một khi đã vậy...” Lưu Vân Bạch chậm rãi đi tới trước mặt Vân Trân, nâng cằm nàng lên, nheo mắt cười nói, “Vậy tới Thủy Hoàn Cung của ta, sao hả?”