Nói xong, ánh mắt Triệu Hi trở nên lạnh lẽo, sau đó lui sang vòng ngoài thị vệ.
Bên cạnh hắn, không biết khi nào đã xuất hiện một cái trống. Hắn cầm dùi trống ném cho Triệu Kỳ.
“Tiếng trống vang lên, trò chơi bắt đầu. Tiếng trống chấm dứt, trò chơi kết thúc. Thời điểm trò chơi kết thúc, trong tay kẻ nào không có đầu người, tất cả đều phải chết!”
Triệu Hi ra hiệu cho Triệu Kỳ đánh trống.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Đây là tiếng trống.
Cũng là thứ đòi mạng.
Mỗi một tiếng vang lên, người nghe lại cảm thấy như đập vào chính trái tim mình. Trái tim không ngừng bị đánh, đánh...
Tâm trạng cũng theo đó mà căng thẳng, sợ hãi, thậm chí là điên cuồng.
Kế tiếp là thời khắc bộc lộ nhân tính.
Con người vì mạng sống, rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì?
Là từ bỏ mọi kiên trì, chỉ vì sống sót?
Hay vẫn kiên trì, ra sức phản kháng?
Thuộc hạ của Túc Vương phủ vây xung quanh mẫu tử Vân Trân và Đức Phi.
Triệu Húc dẫn người chặn lại bên ngoài.
Cũng có người như họ, không vì muốn sống mà mất hết nhân tính.
Nhưng người của Triệu Hi thật sự quá nhiều.
Mà bọn họ dù hơn nửa hộ vệ tang lễ ra sức chiến đấu, cũng không đấu lại người của Triệu Hi. Huống chi, Triệu Hi sớm đã sắp xếp người của mình trong đội hộ vệ. Nói cách khác, Triệu Húc căn bản không biết những hộ vệ đó rốt cuộc có bao nhiêu người dùng được, bao nhiêu người không dùng được.
Nếu vô tình chọn trúng người của Triệu Hi, vậy chẳng khác nào đẩy mình tới nguy hiểm.
Nếu không thể phán đoán, còn không bằng vứt bỏ toàn bộ.
Xung quanh là tiếng thét chói tai.
Không ngừng có người ngã xuống, liên tục có kẻ điên cuồng.
Vân Trân bịt tai A Linh, ôm nó vào lòng. Ánh mắt nàng luôn hướng về phía Triệu Húc, một khắc cũng không dám rời.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên, nàng thấy bên cạnh có một người cầm đao lao tới Triệu Húc.
Đó là một cung nữ thoạt nhìn nhu nhược.
Nếu là ngày thường, có lẽ bảo nàng ta giết gà, nàng ta cũng không dám.
Nhưng giờ phút này, nàng ta lại giơ đao, muốn giết cái người ngày xưa nàng ta gọi là “chủ tử“.
Triệu Húc nghe tiếng, theo bản năng né tránh. Nhưng hắn né bên này, lại không tránh được bên khác. Một thanh chủy thủ cắm xuống bờ vai hắn.
“Triệu Húc!” Nàng sợ tới mức trực tiếp gọi tên hắn.
Nàng giao A Linh cho Đức Phi, nhặt một thanh đao dưới đất lên, chạy về phía Triệu Húc. Nàng dùng đao trong tay đâm xuyên bụng người nọ.
Có lẽ người nọ không ngờ rõ ràng bản thân sắp lấy được đầu của hoàng tộc Triệu thị, tại sao lại chết ngay khoảnh khắc cuối cùng.
“Triệu Húc! Triệu Húc!” Vân Trân đỡ Triệu Húc, ngồi dưới đất.
Số thị vệ còn lại bảo vệ xung quanh bọn họ.
Đức Phi cũng hoảng sợ bế A Linh chạy tới.
“Húc Nhi...” Đức Phi nhìn vết thương trên bả vai Triệu Húc, cắn môi.
“Mẫu phi, Trân Nhi, ta không sao...” Triệu Húc mở to mắt, yếu ớt nói với họ.
“Chàng đừng nói nữa!” Vân Trân vội xé xiêm y trên vai hắn, bắt đầu xử lý vết thương.
Lúc này, tiếng trống kia không biết từ khi nào đã ngừng lại.
“Đã đến giờ!” Giọng của Triệu Hi vang lên, “Để ta xem đầu người trong tay các ngươi.”