Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 514: Chương 514: Đánh cắp




Bạch Tà sợ hãi rút tay về, nhìn sang bên cạnh.

Ở nơi đó, thuộc hạ của Lưu Vân Bạch là Nha Sát đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.

“Bạch thần y đúng là sốt ruột.” Lưu Vân Bạch cười nói, “Để an toàn, vẫn là bản đồ của ai thì người đó giữ. Chờ đến lúc phải dùng thì cùng nhau xem. Hai vị cảm thấy thế nào?”

...

Quả nhiên như bọn họ đoán.

Rất nhanh, lại có mảnh ghép bản đồ mới xuất hiện.

Trang chủ của Từ Bi trang ngủ một giấc dậy, liền phát hiện đầu giường có một tấm bản đồ bảo tàng.

Nhưng rất nhanh, bản đồ trong tay Từ Bi trang đã rơi vào tay U Minh giáo.

“Giáo chủ, thuộc hạ đã phái người đi tìm hiểu. Hiện giờ bản đồ bảo tàng của Thương Vương, ngoại trừ U Minh giáo có ba mảnh, Nham Nhai sơn trang một mảnh, còn có ba mảnh lần lượt rơi vào tay hai vị công tử của Ninh Vương phủ cùng thần y được hoàng đế sủng tín Bạch Tà.” Giờ phút này, tả hộ pháp đang bẩm báo tin tức mình tìm hiểu được với Lệ Vô Ngân.

Vân Trân ở bên cạnh nghe xong, hơi nhíu mày.

Quả nhiên, ngay sau đó, ánh mắt Lệ Vô Ngân liền dừng trên người nàng.

“Nàng thấy thế nào?” Lệ Vô Ngân hỏi Vân Trân, “Nếu ta bảo nàng phối hợp với tả hộ pháp đoạt lấy bản đồ trong tay bọn họ, nàng tình nguyện đi không?”

Lệ Vô Ngân dứt lời, những người khác trong phòng đề nhìn Vân Trân.

Gương mặt giấu dưới mặt nạ ma quỷ hiện lên một tia do dự.

Có điều rất nhanh, nàng liền gật đầu.

“Ta đi.” Nàng nói.

Lệ Vô Ngân nghe vậy, hơi híp mắt.

...

Ban đêm, có mấy người lẻn vào tiểu viện cách vách.

“Hồi bẩm tả hộ pháp và Vân cô nương, đã hạ thuốc vào đồ ăn của họ.” Người được phái đi lúc trước trở về bẩm báo.

Vân Trân gật đầu, nói với tả hộ pháp và Tiểu Thu: “Các ngươi đến gian phòng phía Đông và phía Tây, phía Bắc để lại cho ta.”

“Được.” Tả hộ pháp gật đầu.

“Cô nương phải cẩn thận.” Tiểu Thu dặn dò.

“Ta biết rồi.” Vân Trân nói.

Lập tức, ba người tách ra hành động.

Vân Trân đeo mặt nạ ác quỷ lên, nâng bước đi về phía Bắc.

Thuốc bọn họ hạ vào đồ ăn không sắc không vị, cho dù là Bạch Tà cũng tra không ra. Tính toán thời gian, lúc này những người đó hẳn đã ăn xong, hôn mê bất tỉnh.

...

Vân Trân đi không nhanh không chậm.

Mãi đến khi nàng dừng trước một căn phòng.

Nàng đứng ở cửa, không lập tức đi vào.

Ban ngày mật thám của U Minh giáo đã tới đây điều tra, bởi vậy nàng biết người ở trong phòng này là ai.

Nguyên nhân chính vì biết, nên mới bảo Tiểu Thu và tả hộ pháp đi nơi khác.

Chỉ mới nửa năm, trên người nàng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nàng hiện giờ, e rằng dù đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra.

Nghĩ vậy, Vân Trân giơ tay xoa xoa mặt nạ trên mặt.

Đây là thời điểm để tự mình kết thúc.

Đó cũng là nguyên nhân nàng nhận nhiệm vụ này của Lệ Vô Ngân.

Vân Trân thở dài, duỗi tay mở cửa.

“Kẽo kẹt” nhẹ nhàng một tiếng.

Cửa mở.

Giữa phòng đặt một trản đèn mờ nhạt.

Bên cạnh giá nến, một người nằm bò.

Chỉ vừa một cái, lồng ngực Vân Trân giống như bị ai đó túm chặt.

Hai chân nàng như bị đóng đinh dưới đất, không thể động đậy.

Không biết qua bao lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, nâng bước vào trong.

Nàng đi tới bên cạnh nhìn sườn mặt Triệu Húc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.