“Ý ngươi là đệ đệ còn sống kia của La Chước tới kinh thành tìm ả?”
“Không sai. Vân phi nương nương đúng là thông minh, nô tỳ chỉ kể chuyện cũ, nương nương đã có thể nghĩ tới chuyện sau này.”
Năm đó, quan viên phụ trách không tìm thấy thi thể của đệ đệ La Chước, sợ báo lên trên, sẽ bị giáng tội. Do vậy, ông ta tùy tiện tìm một thi thể, lừa gạt người bên trên, nói đệ đệ La Chước cũng đã chết.
Dù sao đệ đệ La Chước khi ấy còn nhỏ như vậy, cho dù nó không chết đuối, hài tử năm tuổi cũng không thể sống sót trong hoàn cảnh đó. Lúc ấy, mọi người đều nghĩ như vậy. Nhưng không ai ngờ đến cuối cùng đệ đệ La Chước thế mà còn sống. Nó được một đôi phu thê mất con sống gần đó nhận nuôi.
Thật ra đệ đệ của La Chước chẳng có bản lĩnh gì.
Mấy năm trước ôn dịch bùng nổ, đôi phu thê kia qua đời. Đệ đệ của La Chước mất chỗ dựa, bắt đầu lưu lạc, có khi làm ăn mày, có khi đi làm công... Cuộc sống cứ lênh đênh như thế.
Nửa năm trước, gã uống rượu, trong lúc đánh nhau với người ta, vô tình đánh chết người. Sau khi tỉnh rượu, gã lập tức bỏ trốn, trốn Đông trốn Tây, thế mà tới kinh thành.
Sau khi tới kinh thành, gã vô tình nghe được La gia năm đó bị xét nhà đã được rửa sạch oan tình. Năm gã bị lưu đày, tuy tuổi còn nhớ nhưng chuyện nên nhớ, gã vẫn nhớ. Sau đó, gã lại nghe nói gã hình như còn một tỷ tỷ đang làm việc ở Vũ Vương phủ.
Đệ đệ kia nghe xong, liền chạy tới vương phủ tìm tỷ tỷ mình.
Có điều gã không có bằng chứng, trên người còn gánh tội giết người, không thể trực tiếp vào vương phủ làm ồn, nói mình là đệ đệ của La Chước. Hơn nữa người trong thiên hạ đều cho rằng gã đã chết, gã hiện tại cũng đã thay đổi thân phận.
“Sau này không biết thế nào, La Chước liên lạc với đệ đệ mình.” Phiến Nhu theo bản năng vuốt cổ tay, cười nhạo, “Nương nương cũng biết tính cách nô tỳ và La Chước không hợp nhau. Lúc trước nô tỳ tới trong cung của Ngũ hoàng tử cũng vì không thích nhìn La Chước kiêu căng. Do vậy, hướng đi của La Chước nô tỳ luôn chú ý.”
Nghe Phiến Nhu nói, Vân Trân cũng nghĩ tới.
Thời điểm còn ở Vĩnh Hạng, Phiến Nhu ngay thẳng, khá độc mồm độc miệng, luôn nói La Chước rắp tâm hại người, chỉ biết liên lụy Tử Thị. Khi ấy, quan hệ giữa hai người rất tệ. Nhưng trong mắt mọi người đều là Phiến Nhu bắt nạt La Chước, mà La Chước thì luôn nhường nhịn.
Mãi đến sau này, trong lúc vô tình nghe cuộc đối thoại của Phiến Nhu và La Chước, Vân Trân mới có nhận thức mới về quan hệ của họ.
Phiến Nhu nói nàng ta chú ý tới hành động của La Chước từ trước, thật ra là muốn giải thích với Vân Trân tại sao nàng ta biết nhiều chuyện của La Chước như vậy, thậm chí là chuyện La Chước cố tình giấu giếm. Nếu không phải luôn oán niệm trong lòng, vẫn luôn âm thầm chú ý La Chước, có lẽ những việc này sẽ bị che giấu mãi mãi.
“Khoảng thời gian đó La Chước trở nên khác thường.” Phiến Nhu nói, “Nô tỳ cảm nhận được. Có lần nô tỳ lén đi theo ả tới khách điếm Mỗ gia thành Tây, sau đó ở phòng cách vách nghe trộm La Chước và đệ đệ ả nói chuyện. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nô tỳ mới đoán được đái khái chuyện đã xảy ra.”