Cả căn phòng vốn hỗn loạn dần an tĩnh lại.
Mọi người đều nhìn Vân Trân.
“Ngươi có cách?” Tử Thị hỏi.
“Ừ.” Vân Trân gật đầu, “Có lẽ, có thể thử một lần.”
Mấy năm nàng theo sư phụ vào nam ra bắc, chứng kiến không ít việc.
Có một hôm, bọn họ tới phía Đông.
Nơi đó cũng là nơi sản xuất thuốc nhuộm nhiều nhất Vân Hán Quốc.
Đó là một trấn nhỏ.
Trên trấn có một cửa hàng kinh doanh thuốc nhuộm, vải nhuộm nhiều thế hệ, tộc trưởng mắc bệnh lạ, mời sư phụ tới cứu chữa. Khoảng thời gian ấy, Vân Trân theo sư phụ ở nhà người ta, nhìn thấy không ít thuốc nhuộm, trong đó có cách khiến vải dệt hoặc sợi chỉ nhuộm sai màu khôi phục nguyên trạng.
Chẳng qua, điều đó do một đứa trẻ nói ra.
Lúc ấy gia chủ chỉ cảm thấy tiểu hài tử đang nói hươu nói vượn, không coi là thật.
Vân Trân cũng vô tình bắt gặp, phát hiện đứa trẻ đó nói không sai, nó quả thật có cách khôi phục thứ nhiễm sai màu về nguyên trạng.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, nàng cảm thấy quá thần kỳ, liền học hỏi tiểu hài tử ấy.
Nhưng nàng không dám chắc cách đó rốt cuộc có tác dụng với chỉ lam khổng tước hay không.
“Không sao, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta đều phải thử xem!” Tử Thị nói.
...
Sau đó, Vân Trân viết ra danh sách vật liệu cần thiết giao cho Tử Thị.
Tử Thị nhìn danh sách, nói rằng đều có thể tìm được, ngoại trừ “vân ẩn thảo“.
“Vân ẩn thảo là gì? Chưa từng nghe nói.” Tử Thị bảo.
Phiến Nhu và La Chước cũng nhìn nàng.
“Đó là một loại cỏ sống dưới nước, lá thon dài, bên trên lấm tấm màu trắng, cuống lá đỏ thẫm, còn hoa...” Vân Trân miêu tả.
“Có phải hoa màu lam hay không? Hoa nhỏ, ngửi có mùi cay cay?” Phiến Nhu xen mồm vào.
“Đúng đúng đúng!” Vân Trân gật đầu, “Sao ngươi biết? Ngươi từng thấy rồi?”
“Ta chưa thấy nó bao giờ, có điều lúc trước có nghe lão cung nữ trong Vĩnh Hạng kể nó mọc ở hồ Thái Dịch, dài như cỏ, rất kỳ lạ.” Phiến Nhu nói.
Hồ Thái Dịch!
Ba người Vân Trân nghe xong, nhìn nhau.
Hồ Thái Dịch bên ngoài Vĩnh Hạng...
“Có lẽ chúng ta có thể nhân lúc mọi người ngủ say chuồn ra ngoài.” Tử Thị nói.
Chỉ lam khổng tước đã biến thành dáng vẻ hiện giờ, Trương quản sự nhốt các nàng lại, nói rõ muốn đẩy La Chước ra gánh hết tội.
Cho nên, người canh giữ bên ngoài chắc chắn sẽ không thả các nàng đi tìm thứ gọi là vân ẩn thảo.
Các nàng muốn cứu La Chước, chỉ có thể lén ra ngoài.
...
Đêm khuya vắng người.
Canh giữ bên ngoài có hai lão cung nữ.
Tử Thị và La Chước phụ trách thu hút sự chú ý của lão cung nữ, Vân Trân và Phiến Nhu nhân cơ hội đánh ngất lão cung nữ, kéo vào phòng.
“Như vậy ổn không?” Phiến Nhu hỏi.
“Chắc là không sao.” Vân Trân gật đầu, “Nhân lúc không có ai, chúng ta mau tới hồ Thái Dịch tìm vân ẩn thảo.”
...
Thời gian một chén trà sau, các nàng lén trốn tới gác mái đó, theo gác mái bò lên nhà, lại thả dây thừng xuống, sau đó men theo dây thừng trượt xuống ra ngoài Vĩnh Hạng.
Vân Trân nhìn tường hồng cao vời vợi trong đêm tối.
Nàng không ngờ, bản thân còn có ngày bước ra.
“Đi thôi! Các ngươi đi theo ta.”
Nói xong, Tử Thị dẫn đường.