Nàng vốn có thể tự do.
Hơn nữa nàng có năng lực đạt được tự do.
Chỉ vì yêu hắn, bị hắn trói buộc, nên mới không có được tự do!
“Mẫu hậu, nếu người thật sự muốn hận, vậy hận trẫm đi! Tất cả đều là lỗi của trẫm! Người nói Trân Nhi liên lụy trẫm, nhưng trẫm biết ai mới là người liên lụy ai, là trẫm liên lụy Trân Nhi mới đúng!” Triệu Húc nói, “Nhưng tại sao người không thể khoan dung với Trân Nhi một chút? Chẳng lẽ người thật sự muốn ép trẫm, ép nhi tử của người vào đường cùng sao? Chẳng lẽ ngay cả người duy nhất trẫm yêu, chút vui vẻ còn sót lại người cũng muốn cướp đi sao?”
Tô Thái Hậu sửng sốt.
Bà ta ngơ ngác nhìn Triệu Húc quỳ gối bên cạnh Vân Trân.
Bà ta không ngờ nhi tử bà ta nuôi hơn hai mươi năm thế mà lại nói chuyện với bà ta như vậy.
Từ xưa tới nay, bà ta luôn dạy hắn phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn!
Dù đối với người hay đồ vật, dù là thích hay căm hận, đều phải nhẫn nhịn! Người không thể bày ra sở thích của mình, thứ mình căm hận cho người khác thấy.
Bởi vì một khi kẻ thù của ngươi phát hiện, bọn họ sẽ dùng chúng quay lại công kích ngươi, chúng sẽ trở thành nhược điểm của ngươi!
Đứng ở vị trí này, họ không nên có nhược điểm.
Mà sự thật chứng minh tất cả phòng bị và cẩn thận của bà đều đúng.
Nhìn hắn, nhìn hắn đi...
Thất bại mấy lần trong đời của hắn đều không phải có sự tham dự của nữ nhân này sao? Không phải đều vì nữ nhân này sao? Thậm chí năm đó, khi phụ hoàng hắn bảo hắn lựa chọn giữa giang sơn và nữ nhân này, hắn vẫn vì nữ nhân này, dễ dàng từ bỏ giang sơn.
Nếu không có sự tồn tại của nữ nhân này, hắn đã không cần phải đối mặt với lựa chọn như vậy!
Hắn sớm đã trở thành Thái Tử, cũng không có những chuyện lúc sau.
Còn về những điều Vân Trân trả giá mà Triệu Húc nói...
Tô Thái Hậu tin Vân Trân có tình cảm với Triệu Húc, thậm chí như Triệu Húc nói, nàng có thể vì Triệu Húc mà từ bỏ tính mạng.
Nhưng thế thì sao?
Trong mắt Tô Thái Hậu, trên đời này có rất nhiều nữ nhân vì Triệu Húc mà từ bỏ tính mạng. Chỉ cần hắn ngồi trên bảo tọa hoàng đế, chỉ cần hắn trở thành hoàng đế, vậy nữ nhân trong thiên hạ này đều có thể tùy hắn lựa chọn. Hắn có thể tìm được nữ nhân xinh đẹp hơn Vân Trân, thông minh hơn Vân Trân, tài hoa hơn Vân Trân.
Nếu hắn thích nữ nhân thiện lương đơn thuần, Tô Thái Hậu hoàn toàn có thể tìm cho hắn.
Dưới bầu trời này không chỉ có mỗi Vân Trân là nữ nhân!
Triệu Húc là thiên tử, chỉ cần hắn muốn, nữ nhân thế nào mà không có? Tại sao một hai đều vì nữ nhân này mà liên tục đối nghịch với bà ta, liên tục khiến bà ta đau lòng?
Hiện tại, hắn lại vì nữ nhân này mà chỉ trích bà ta, thế mà nói bà ta tàn nhẫn, mắng bà ta nhẫn tâm?
Cho dù nữ nhân này thật sự vô tội thì sao?
Sự tồn tại của nàng ảnh hưởng tới Triệu Húc, như vậy, không thể giữ lại nàng trên đời này!
Tô Thái Hậu căn bản không cho rằng bản thân có lỗi! Có lỗi gì chứ? Người sai là nữ nhân tên Vân Trân này! Là lỗi của nàng! Nếu không có nàng, mẫu tử bọn họ đã không bất hòa. Nếu không có nàng, hậu cung này đã không có nhiều tranh đấu như vậy.
Tất cả rõ ràng đều là lỗi của nữ nhân này!
“Ngài, thế mà chỉ trích ai gia?” Tô Thái Hậu nhìn Triệu Húc, “Ngài nói ai gia tàn nhẫn độc ác? Tất cả những gì ai gia làm đều là vì ngài, vì ngài mà thôi!”