Độc Cô Hạo Lan lòng muông dạ thú, khẳng định sẽ không dễ dàng giao ra vị trí sắp tới tay cho Ngụy đại ca.
Mà ở bộ lạc Sư Thứu, ngoại trừ Độc Cô Hạo Lan, còn có bao nhiêu nguy cơ khác?
Mười tám bộ lạc phương Bắc nhìn có vẻ đoàn kết, tôn bộ lạc Sư Thứu lên đầu.
Nhưng một khi nội bộ bộ lạc Sư Thứu xảy ra vấn đề, mười bảy bộ lạc còn lại sẽ ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh sao?
Đủ loại nguy cơ, cho dù Bát sư huynh không nói, Vân Trân cũng có thể đoán được.
Nhưng đoán được thì có thể thế nào?
Nàng hiện giờ chẳng qua là người sắp chết, có thể làm gì cho Ngụy đại ca?
Bát sư huynh nói đúng, chẳng lẽ nàng có thể buông bỏ tất cả trước mắt, tới Tái Bắc tìm Ngụy đại ca ư?
Triệu Húc trả giá vì nàng nhiều như vậy, nàng đã cô phụ hắn rất nhiều. Lúc này, hắn lòng đầy chờ mong hài tử trong bụng nàng chào đời, lại không biết với sức khỏe của nàng hiện giờ, khả năng hài tử bình an chào đời cực kỳ nhỏ bé. Nếu biết được, hắn sẽ thương tâm cỡ nào?
Thứ nàng nợ Ngụy đại ca sớm đã không thể trả hết, nàng không muốn lại nợ một người khác, chút hi vọng này cuối cùng của Triệu Húc cũng cướp đoạt.
Bát sư huynh nói xong, lại hỏi tình hình của Vân Trân.
“Sau khi ta tới Nham Biên thành, có nghe người ta nhắc tới Túc Vương.”
“Ừ.” Vân Trân gật đầu, “Nửa năm trước, hoàng đế sắc lập Tứ hoàng tử Triệu Hi làm Thái Tử, Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ làm Vũ Vương, Tam hoàng tử Triệu Duẫn làm Cát Vương, Lục hoàng tử Triệu Húc làm Túc Vương. Đất phong của Túc Vương chính là ở Bắc địa này.”
“Vậy còn ngươi?” Bát sư huynh hỏi nàng, “Ta nghe nói cách đây không lâu, Túc vương phi đã sinh con cho Túc Vương.”
Vân Trân dừng một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế ngươi còn ở lại bên cạnh hắn làm gì?” Bát sư huynh bực bội, “Ta sớm đã biết con người hắn không đáng tin cậy.”
Bát sư huynh trông có vẻ tiêu sái, nhưng lại là người mang thù.
Lúc trước Tô gia treo giải thưởng mười vạn hoàng kim để lấy đầu Vân Trân, một tháng đuổi giết đó khiến ấn tượng của Bát sư huynh về Tô gia rất kém.
Sau này, không biết từ đâu Bát sư huynh biết được người treo giải thưởng kia chính là Đức Phi, Đức Phi muốn giết Vân Trân là vì Triệu Húc.
Từ đó, Bát sư huynh liền ghi món nợ này lên đầu Triệu Húc.
“Sự việc không như huynh nghĩ...”
“Thôi thôi thôi, cái gì mà không như ta nghĩ, ngươi đừng giải thích thay hắn.” Bát sư huynh giơ tay, ngắt lời Vân Trân, “Ta thật không hiểu tại sao tiểu cô nương các ngươi vì tình lang của mình, ngay cả nguyên tắc cũng buông xuống, không nghe lọt tai người xấu nói về nói. Nói chung là, ta không thích hắn nổi. Nếu không phải nể tình A Tĩnh, ta sớm đã...”
Nói tới đây, Bát sư huynh hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Có một số hiểu lầm không thể giải thích, cũng không giải thích được.
Huống chi chuyện xảy ra trong đó há có thể dùng dăm ba câu nói rõ ràng?
“Vậy ngươi sau đó thì sao? Ngươi nói ngươi rời khỏi kinh thành đúng không?” Bát sư huynh lại hỏi.
...
Thời điểm Vân Trân về khách điếm, Triệu Húc và đoàn người Vương Quân Ngọc đã từ hộ vệ doanh trở về.
“Nghe Ám Thất nói hôm nay nàng đi chợ ở Nham Biên thành. Đi chợ vui không?” Ăn tối xong, Triệu Húc và Vân Trân ngồi trong phòng, chờ hạ nhân bưng thuốc vào, Triệu Húc hỏi Vân Trân.
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
Hết câu, trong phòng an tĩnh lại.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, phát hiện Triệu Húc vẫn đang chăm chú nhìn mình.
Thấy Vân Trân, Vân Trân thở dài trong lòng, nói: “Thiếp ở tửu lâu gặp Bát sư huynh.”