Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1172: Chương 1172: Đi một bước, tính một bước




Nhưng cố tình Triệu Húc không phải người thường, hơn nữa đã có chính phi, chính phi còn là Liễu Trản Anh xuất thân hiển hách.

Nếu Vân Trân là nữ tử bình thường, vậy nàng có lẽ sớm đã thành trắc phi của Triệu Húc.

Nhưng cố tình Vân Trân cũng không phải người bình thường.

Tuy rằng chuyện này Tử Thị chưa từng hỏi tỉ mỉ, nhưng nàng biết quan hệ giữa Vân Trân và Túc Vương đi đến tình cảnh này hôm nay, nguyên nhân là vì Vân Trân không muốn.

Đối với những người khác mà nói, đây là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Đối với Triệu Húc và Vân Trân, đây lại là một chuyện rất khó giải quyết.

“Ngài ấy nói, sẽ cưới ta làm bình thê.” Vân Trân thấp giọng.

“Bình thê?” Lần này Tử Thị khiếp sợ không kém gì trước đó, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Bình thê, thân phận đó có ý nghĩa gì?

Thê tử thứ hai.

Nói cách khác, ở Túc Vương phủ, địa vị của Vân Trân và Trản Anh như nhau.

Nhưng làm vậy chẳng khác nào vả vào mặt người Liễu gia, chỉ sợ Liễu gia sẽ không đồng ý.

Trong ấn tượng của Tử Thị, Túc Vương Triệu Húc tuy rằng rất để ý Vân Trân, nhưng hắn làm việc luôn có chứng mực, chuyện vả thẳng mặt như vậy rất ít khi xuất hiện trong cuộc đời hắn.

“Ừ.” Vân Trân gật đầu.

Tử Thị khiếp sợ, nàng đoán được.

Nhưng nguyên do trong đó, nàng lại không muốn nói tỉ mỉ.

“Vậy... Vậy còn ngươi? Ngươi định thế nào?” Tử Thị hỏi.

“Ta không biết.” Vân Trân nói.

Đây là sự thật.

Từ khi biết mình mang thai, nàng không biết bản thân nên làm thế nào.

Kế tiếp đều là đi một bước, tính một bước.

“Vậy bệnh của ngươi?” Tử thị nhìn nàng.

“Về chuyện đó, ta hy vọng ngươi có thể tạm thời thay ta gạt ngài ấy.”

“Nhưng...” Nhưng như vậy cũng không phải cách. Tử Thị nghĩ.

Vân Trân cũng biết.

“Qua mấy ngày nữa, sư phụ Độc Thủ Y Tiên của ta sẽ tới. Ta nghĩ đến lúc đó, cho dù ta muốn giấu cũng giấu không được.” Vân Trân cười khổ.

Đã nói đi một bước tính một bước.

Nhưng tâm trạng nàng vẫn hoảng loạn.

Tử Thị ngồi chỗ ở Vân Trân một lát, Triệu Húc tới, Tử Thị cáo từ.

Tử Thị đi rồi, nha hoàn trong phòng cũng ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc và Vân Trân.

“Thanh Hiếu huyện chúa tới rồi, nàng có muốn nhân cơ hội này đi dạo khắp Quán Châu không?” Triệu Húc cầm tay nàng, dịu dàng hỏi.

Vân Trân lắc đầu: “Thôi đi, gần đây thiếp không muốn ra ngoài.”

Nàng từ chỗ Tử Thị biết lần này Liễu Minh Cẩn cũng tới Quán Châu, hiện tại đang ở Túc Vương phủ. Thời niên thiếu, mọi người khí phách hăng hái, có thể đi chơi cùng nhau, thân phận địa vị hay lập trường đều không cần suy xét nhiều. Nhưng hiện giờ, muội muội của Liễu Minh Cẩn đã gả cho Triệu Húc, nàng lại hoài hài tử của Triệu Húc.

Lập trường của hai bên sớm đã đối lập.

Nếu gặp nhau trong phủ, sợ rằng sẽ khó xử.

Triệu Húc nghe nàng nói không muốn, liền lo không biết có phải nàng không khỏe hay không.

Vân Trân lắc đầu.

Triệu Húc an ủi nàng, nói thám tử đã liên lạc được với sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng, tin rằng không lâu nữa sư phụ nàng sẽ tới Quán Châu.

Thấy hắn hiểu lầm, Vân Trân cũng không muốn giải thích nhiều.

...

Tử Thị phụng mệnh hoàng đế tới tặng lễ vật cho tiểu công tử mới chào đời của vương phủ.

Xong việc, nàng ấy hoàn toàn không sốt ruột trở về, mà tìm một chỗ ở trong Quán Châu, ngày thường mỗi khi rảnh rỗi sẽ tới vương phủ thăm Vân Trân. Đa số thời gian, nàng ấy đều ở trong thành Quán Châu, hoặc đi dạo xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.