“Ta đang đợi một người.” Vân Trân nói.
“Chờ ai?”
“Thịnh Lang Hoàn.”
“Chờ nàng ta làm gì? Ngươi muốn nhường công cho nàng ta sao?” Lưu Vân Bạch nheo mắt.
“Việc này xem như là ta nợ nàng ấy.”
Trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu, Thịnh Lang Hoàn trời xui đất khiến uống ly nước trái cây bị hạ thuốc. Đối với chuyện này, Vân Trân vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy trong đây cũng có trách nhiệm của mình.
Cho nên sau đó, nàng dứt khoát trở thành cung nữ, muốn trong quá trình tìm cửu diệp ngọc linh chi, thuận tiện ở lại bên cạnh giúp đỡ nàng ấy. Nhưng cuối cùng, lại bị Lưu Vân Bạch quấy rầy kế hoạch.
Chuyện giúp Thịnh Lang Hoàn theo đó không giải quyết được.
Hiện giờ, công lao trị liệu cho Thái Hậu lớn như vậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Thịnh Lang Hoàn.
Sao không nhân cơ hội này trả Thịnh Lang Hoàn một phần nhân tình?
Cũng coi như giải tỏa nút thắt trong lòng.
Có điều, trị liệu cho Thái Hậu vẫn có nguy hiểm.
Cho nên, nàng mới cho Thịnh Lang Hoàn thời gian suy xét.
“Một phần công lao lớn như vậy, ta cho rằng ngươi sẽ để lại cho Lục hoàng đệ.” Lưu Vân Bạch cười cười.
Vân Trân trừng mắt: “Nếu ta làm như vậy, ngươi sẽ để ta được như ý nguyện sao?”
“Sẽ không.” Lưu Vân Bạch trả lời thẳng thắn.
...
Thịnh Lang Hoàn suy xét ba ngày, cuối cùng cũng đồng ý mạo hiểm.
Mấy ngày nay, nàng đã suy nghĩ thông suốt.
Nàng hiện giờ là tài tử của hoàng đế, mà trong hoàng cung này, chỉ có “quyền thế” và “ân sủng” mới có thể giúp nàng sống thoải mái hơn.
“Muội trở về chuẩn bị đi. Ngày mai, ta sẽ đưa muội tới An Bình Cung của Thái Hậu.” Thịnh Lang Hoàn nói với nàng.
...
Chuyện nàng muốn cùng Thịnh Lang Hoàn tới xem bệnh cho Thái Hậu không biết như thế nào lại truyền tới tai Triệu Húc.
Trước khi xuất phát, Triệu Húc cản nàng.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Triệu Húc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
“Nô tỳ chỉ muốn xem bệnh cho Thái Hậu nương nương, phân ưu thay bệ hạ.” Vân Trân hành lễ, nói xong liền muốn cáo từ.
“Ngươi không được đi!” Triệu Húc duỗi tay ngăn cản nàng.
Vân Trân quay đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Ngươi có biết Thái Y Viện nhiều đại phu như vậy đều bó tay hết cách, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhi của y nữ, biết chút y thuật mà thôi. Nếu không giải được, ngươi sẽ bị phạt, thậm chí là rơi đầu!”
Thái Hậu là ai chứ?
Thân thể ngàn vàng.
Thái y Thái Y Viện muốn bắt mạch, nấu thuốc đều phải suy nghĩ cẩn thận, một cung nữ nhỏ nhoi như nàng há có thể tùy tiện xem bệnh chẩn trị?
Chuyến đi này của nàng tương đương với bóc hoàng bảng.
Bóc hoàng bảng, không trị hết cho Thái Hậu, sẽ chết người.
“Điện hạ đang lo lắng cho nô tỳ sao?” Vân Trân không giãy giụa, chỉ nhìn hắn, hỏi.
“Không có!” Lòng Triệu Húc như bị lửa đốt, buông tay nàng ra, nhíu mày, “Hiện tại ngươi là người của Càn Nguyên Cung ta, nếu ngươi thất bại, sẽ liên lụy tới trên dưới Càn Nguyên Cung.”
“Thế sao?” Vân Trân gục đầu, giấu đi nụ cười khổ, “Nếu là vậy thì điện hạ không cần lo lắng. Trước khi chẩn trị cho Thái Hậu, nô tỳ sẽ nói rõ, việc này không liên quan tới Càn Nguyên Cung! Như thế, điện hạ nên yên tâm rồi chứ?”
Dứt lời, Vân Trân hành lễ, sau đó mang hòm thuốc, rời đi mà không quay đầu.
Triệu Húc nhìn tấm lưng nàng, đôi mắt như bị thứ gì đâm vào, vô cùng khó chịu.