Đức Phi vẫn không vui.
Có điều cuối cùng, bà ta vẫn nói Triệu Húc biết, sau đó bọn họ có phái người quay lại rừng cây, không hề phát hiện thi thể của Vân Trân. Không có thi thể, có lẽ người vẫn còn sống.
“Thật sao?” Triệu Húc vui mừng.
Nhưng rất nhanh, hắn lại ngồi dựa vào tường.
Không thấy thi thể thì vẫn còn hi vọng.
Đức Phi thấy hắn như vậy, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn.
Liễu Trản Anh đứng cạnh cắn môi, không hề cam lòng.
Buổi chiều, sức khỏe Triệu Húc khôi phục, liền đi thỉnh an hoàng đế, đồng thời báo cáo chuyện phương thuốc trị ôn dịch.
Chạng vạng, thời điểm hắn rời khỏi cung của hoàng đế, liền nhận được một bức thư nặc danh ám vệ dâng lên.
Trên thư chỉ có một hàng chữ: Nếu muốn nàng sống, thì giao chuyện cứu chữa bá tánh cảm nhiễm ôn dịch cho Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ xử lý.
Đồng thời, trong phong thư còn kèm một miếng ngọc bội.
Ngọc bội này Triệu Húc rất quen thuộc.
Bởi vì, đây là ngọc bội năm đó khi còn là Tứ công tử Ninh Vương phủ, trước khi rời khỏi kinh thành đi Bính Châu, hắn tặng cho Trân Nhi. Nhưng sau đó, trên sông Lưu Tô, Trân Nhi giả chết, ngọc bội này xuất hiện trên một thi thể vô danh. Từ đó, ngọc bội này hắn luôn mang theo bên mình.
Ôn dịch bùng nổ, gặp lại Trân Nhi ở trại bệnh dịch, hắn liền tặng lại nó cho nàng.
Mãi đến khi bọn họ tách nhau ra, ngọc bội vẫn còn ở trên người Trân Nhi.
Cho nên, người trong thư nhắc đến chính là Trân Nhi.
Có kẻ bắt cóc Trân Nhi, muốn lấy công lao giải quyết ôn dịch làm điều kiện trao đổi, ép hắn nhường công lao này cho Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ mới chịu thả Vân Trân ra.
“Đi điều tra xem lai lịch của phong thư này.” Nói xong, Triệu Húc đưa phong thư cho ám vệ.
“Vâng.” Ám vệ lĩnh mệnh, lui xuống.
Triệu Húc đứng dưới mái hiên nhìn trời.
Không biết từ khi nào, trời đã đổ tuyết. Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, mới vào đêm đã phủ cả nền đất.
Lúc này, có người cầm đèn lồng tới lãnh cung.
...
Hai ngày sau, Lục hoàng tử ngã bệnh, chủ động dâng tấu chương giao chuyện giải quyết ôn dịch cho Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ.
Rầm.
Đức Phi nghe được tin, đập nát cái ly trong tay.
“Nương nương bớt giận.” Cung nhân trong phòng hoảng sợ quỳ xuống.
“Nương nương, Thục Phi nương nương tới.”
Đúng lúc này, có người vào bẩm báo.
Không bao lâu, Thục Phi vào điện, thấy cung nữ quỳ gối trước mặt Đức Phi thu dọn mảnh vỡ dưới đất.
“Đức Phi muội muội, lửa giận lớn thật đó.”
“Thục Phi tỷ tỷ tới rồi, mời ngồi.” Đức Phi đứng dậy, nhường chỗ cho Thục Phi.
Chờ Thục Phi ngồi xuống, lại có cung nhân dâng điểm tâm và trái cây.
“Tỷ tỷ tới vì có chuyện gì sao?” Đức Phi hỏi.
“Bổn cung tới đây vì chuyện gì, chẳng lẽ Đức Phi muội muội không biết?” Thục Phi nghiêng đầu nhìn bà ta.
Đức Phi nhận lò sưởi tay cung nữ đưa, không trả lời.
“Chuyện này, Lục hoàng tử làm thế đúng là không đúng.” Thục Phi nói, “Tốt xấu gì cũng thiếu chút mất mạng mới đổi được đại công đức, sao vô duyên vô cớ lại dâng tiện nghi này cho con nuôi của vị ở Khôn Càn Cung?”
“Tỷ tỷ cũng đã nói là con nuôi.” Đức Phi dẹp bỏ dáng vẻ hống hách khi nãy, nhàn nhạt nói, “Con nuôi dù có lợi hại thì sao có thể sánh bằng con ruột? Đến cuối cùng, vị chí tôn kia còn không phải vẫn chọn Húc Nhi hoặc vị ở Thủy Hoàn Cung kia sao?”