Người phía dưới đều nơm nớp lo sợ.
Nhưng qua nửa ngày vẫn không ai đứng ra.
Sắc mặt Tô trắc phi lạnh như băng: “Hay lắm! Húc Nhi.”
“Có nhi tử.” Triệu Húc đứng ra.
Tô trắc phi đứng dậy, quét mắt nhìn người bên dưới: “Chuyện này giao cho con. Ta cho con thời gian một ngày, nếu ngày mai trước khi mặt trời lạnh không tìm được kẻ trộm, vậy tất cả bị phạt ba mươi đại bản.”
Vứt dứt lời, người bên dưới đều hít sâu một hơi.
Triệu Húc căng thẳng trả lời: “Vâng, nhi tử hiểu.”
Tô trắc phi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Tô trắc phi đi rồi, áp lực ở hiện trường vẫn không giảm bớt.
“Thiếu gia, thiếu gia, nô tỳ thật sự không có trộm đồ của nương nương.”
“Thiếu gia, ngài nhân từ nhất, cầu xin ngài đi nói chuyện với nương nương.”
“Hu hu... Thiếu gia, nô ty bị oan...”
...
Lập tức, mọi người vây quanh Triệu Húc.
Vân Trân ôm lá sen ngơ ngác đứng trong đám người.
Ba mươi đại bản?
Lần trước hai mươi đại bản thiếu chút đã lấy mạng nàng, nếu là ba mươi đại bản, vậy khẳng định liền đi đời nhà ma.”
“Mọi người im lặng.” Triệu Húc giơ tay.
Hiện trường dần an tĩnh lại.
Mọi người nghe Triệu Húc nói: “Mẫu phi đã nói rất rõ ràng. Trước trưa ngày mai, nếu kẻ trộm có ý ăn năn, có thể lén trả đồ cho ta, ta sẽ tự mình cầu xin mẫu phi xử phạt nhẹ. Nhưng nếu qua buổi trưa, người nọ không có ý hối cải, ta đây cũng hết cách.”
Dứt lời, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Tan đi.” Triệu Húc lại nói.
Mọi người đều giải tán.
...
Vân Trân ôm lá sen đứng trong đám người nhìn về phía Triệu Húc.
Không biết có phải ảo giác hay không, trên người Triệu Húc... Hình như có chỗ nào bất tri bất giác đã thay đổi... Cùng với khí chất trước kia của hắn hoàn toàn không hợp.
Nàng không nói rõ sự thay đổi này là thế nào, chỉ là trong lòng có chỗ không thoải mái.
“A!”
Đúng lúc này, có người vội vàng ra ngoài, đụng phải bả vai nàng. . Ngôn Tình Hài
Vân Trân lảo đảo một cái, lá sen trong ngực rơi xuống đất, chờ nàng đứng vững lại, mới phát hiện là Châu Nhi.
Châu Nhi quay đầu nhìn nàng, lại vội vã rời đi.
Vân Trân theo bản năng nhíu mày.
“Châu Nhi này cũng thật là, đi đường không có mắt, đụng phải người ta cũng không biết xin lỗi.” Bên cạnh, Quả Nhi khom lưng giúp nàng nhặt lá sen, tỏ vẻ bất mãn.
Vân Trân nói “Đa tạ”, vừa muốn nhận lấy lá sen, liền nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng ngẩng đầu, mắt chạm mắt Đới Húc, thân thể cứng đờ.
“Trân Nhi, muội vẫn ổn chứ?” Đúng lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đi tới, quan tâm hỏi.
“Muội không sao?” Vân Trân lắc đầu.
Chờ nàng nói xong, lại nhìn về phía Triệu Húc, phát hiện nơi đó đã không còn ai.
...
Dưới áp lực Tô trắc phi tạo ra, bầu không khí ở Thanh Lương sơn trang trở nên vô cùng căn thẳng.
Dùng xong cơm chiều, Vân Trân Và Quả Nhi kết bạn về phòng.
Vân Trân vừa mở cửa liền phát hiện đồ trong phòng bị người ta động qua.
Nàng còn chưa kịp nghĩ gì, cách vách đã truyền tới tiếng thét chói tai của Quả Nhi.
“Các ngươi đang làm gì ở phòng của ta vậy?”
Vân Trân sửng sốt, vội vàng chạy qua.
Lúc này, Lý ma ma dẫn theo Xuân Nha, Tôn Thúy Nga đứng trong phòng Quả Nhi. Mà phòng của Quả Nhi cũng giống như nàng, rõ ràng có dấu vết bị động tới.
Vân Trân lặng lẽ quan sát ba người.
Khi ánh mắt nàng và Tôn Thúy Nga chạm nhau, nàng ấy không được tự nhiên mà rụt đầu.