Đêm đó, Vân Trân gặp ác mộng.
Nội dung trong mộng là gì, thời điểm tỉnh lại, nàng đã không còn nhớ rõ. Có điều, cảm giác lạnh băng cùng cô độc vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, sau lưng một trận lạnh cả người.
Đột nhiên, nàng có một dự cảm bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Giờ phút này, trời còn chưa sáng, bên ngoài âm u.
Vân Trân ngồi dậy, duỗi tay lấy ngọc bội giấu dưới gối ra.
Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội Triệu Húc đưa cho nàng, tâm trạng vốn còn hoảng loạn dần bình tĩnh lại.
Nàng bỗng hơi nhớ Triệu Húc.
Cảm giác này bất ngờ tới khiến ánh mắt Vân Trân trở nên mê mang.
...
Mà cùng thời điểm đó, ở huyện thành cách kinh thành không xa.
Khách điếm Mỗ gia.
Triệu Húc gặp một giấc mộng kỳ quái.
Trong mơ, hắn tản bộ bên hồ, phát hiện Vân Trân đứng trong nước.
Hắn từ xa gọi tên nàng, Vân Trân lại không đáp, mà lẳng lặng chìm vào trong nước, đau thương nhìn hắn.
Sau khi tỉnh dậy, hắn không thể ngủ lại được.
Hắn đến cạnh giếng sân sau, lấy một gáo nước lạnh đổ từ trên đầu xuống.
Mãi đến khi nước lạnh khiến trái tim hắn lạnh thấu, hắn mới dần bình tĩnh lại. Sau đó, hắn về phòng cầm bội kiếm, ra sân luyện võ.
Trời dần sáng.
Xiêm y ướt đẫm trên người hắn cũng đã khô.
Triệu Húc thu kiếm lại, đang định về phòng.
Đúng lúc này, phía sau có người vỗ tay.
Triệu Húc quay đầu, phát hiện thiếu nữ dung mạo kiều diễm đứng dưới hành lang.
Thấy hắn nhìn ra, thiếu nữ lộ nét ngượng ngùng, thẹn thùng xấu hổ hành lễ với hắn: “Biểu ca.”
“Thanh Loan biểu muội.”
Triệu Húc cầm kiếm, bình tĩnh gật đầu.
Nàng ấy, là biểu tiểu thư Tô Thanh Loan đến từ Giang Nam, cũng chính là người lần này Triệu Húc tới cứu.
Tô Thanh Loan thấy hắn nhìn mình, gương mặt phiếm hồng, tay giấu trong tay áo không khỏi siết chặt.
“Biểu...”
Nàng ấy vừa muốn mở miệng, liền bị Triệu Húc cắt ngang.
“Thanh Loạn biểu muội, thời gian không còn sớm, ta chuẩn bị về phòng thay y phục, xin lỗi không tiếp được.” Triệu Húc từ xa gật đầu với Tô Thanh Loan, sau đó xoay người lên đầu.
Tô Thanh Loan đứng dưới mái hiên, ánh mắt đuổi theo thân ảnh Triệu Húc, mãi đến khi hắn biến mất sau cầu thang.
“Tiểu thư, hoàn hồn đi! Biểu thiếu gia đi rồi!” Lúc này, một nha hoàn từ bên ngoài tiến vào gọi.
“Hỉ Nhi, ngươi nói bậy gì đó, ta không có nhìn!” Tô Thanh Loan đỏ mặt.
“Hì hì... Tiểu thư, nô tỳ đâu có nói người nhìn biểu thiếu gia, đây là chính người thừa nhận đấy!”
“Hỉ Nhi, không cho nói bậy...”
...
Chờ mọi người ăn sáng xong, Triệu Húc phân phó người bên dưới thu dọn, lập tức xuất phát.
Mà lúc này, ở Ninh Vương phủ.
Sáng sớm, bầu không khí đã vô cùng căng thẳng.
Cổng lớn vương phủ đóng chặt, ngoài cửa không ít người vây xem, tốp năm tốp ba ghé vào nhau chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Mới sáng sớm, các ngươi tụ tập ở đây làm gì?”
“Ngươi không biết à? Ninh Vương phủ đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện? Chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay, hạ nhân vương phủ ra mở cửa. Cổng lớn vừa mở, liền phát hiện trên cửa treo một nữ thi!”
“Cái gì? Nữ thi!”
“Ai da! Chính là nữ thi! Chết rất thảm! Lúc ấy nam nhân nha ta đi ngang, nhìn thấy nữ thi kia, sợ tới chết khiếp...”
“Phi phi phi, đừng nói nữa! Đúng là đen đủi!”
...
Giờ phút này, ở chủ viện vương phủ.
Ninh Vương chắp tay sau lưng, mặt đầy lửa giận trừng mắt nhìn người trước mặt.