Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 259: Chương 259: Du xuân Kỳ Sơn




Có điều vị biểu tiểu thư kia ra tay đúng là rộng rãi.

Tới vương phủ hai ngày, trên dưới vương phủ, lớn đến Ninh Vương và vương phi, nhỏ đến nha hoàn quét rác như Vân Trân đều nhận được lễ vật nàng ấy mang từ Giang Nam tới.

Ninh Vương nhận được bộ cung tiễn tuyệt thế do đại sư tiền triều chế tác; vương phi được tặng một bức tượng Phật như ý; Liễu trắc phi nhận được tơ lụa ngự cống của Tô gia Giang Nam, tơ lụa này mỗi năm chỉ sản xuất hai sấp, một cái còn lại đưa vào hoàng cung; chỗ Thấm phu nhân, Mai phu nhân, Cơ phu nhân lần lượt được tặng trang sức tinh mỹ hoặc là phấn mặt; Ngũ thiếu gia được nhận món đồ chơi tinh xảo; chỗ Tam thiếu gia cuốn sách cổ thiên kim khó cầu...

Ngay cả Triệu Ngọc Dao bị đưa tới chùa cổ “tu thân dưỡng tính” cũng có lễ vật.

Có thể nói là mọi mặt chu đáo, khiến người ta rất khó tìm ra tật xấu.

Đến nối bọn hạ nhân như Vân Trân cũng nhận được ít bạc, tuy rằng có vẻ hình thức, nhưng cũng là tấm lòng.

Tô Thanh Loan vừa hào phóng ra tay, mỗi người trong phủ đều khen nàng ấy hiểu chuyện, nói nàng ấy thoạt nhìn dễ thẹn thùng, nhưng lại là người biết lễ nghĩa, không hổ là nữ nhi Tô gia ở Giang Nam. Ngay cả cơm chiều, thời điểm Tô trắc phi bảo nàng ấy thỉnh an vương phi, vương phi cũng không giống trước đây khiến nàng ấy mất mặt.

Mà hạ nhân của Thính Tuyết Hiên càng không ngừng khen nàng ấy, trên cơ bản, mọi người đều cướp việc làm trong viện Tô Thanh Loan.

Nửa tháng tiếp theo, cả phu nhân tiểu thư trong kinh thành đều biết Ninh Vương phủ mới đón một vị biểu tiểu thư rất được hoan nghênh.

...

Chẳng qua đối với những việc này, Vân Trân không quá để ý.

Thời điểm mọi người ghé tai nhau thảo luận về Tô Thanh Loan, nàng đều làm việc; thời điểm mọi người tranh tới trước mặt Tô Thanh Loan thể hiện, nàng cũng đang làm việc.

Mấy ngày nay, ngay cả Quả Nhi cũng thường xuyên chạy tới viện của Tô Thanh Loan.

Vân Trân hỏi nàng ấy đi làm gì.

Quả Nhi nói Thanh Loan tiểu thư mang rất nhiều đồ ăn ngon từ Giang Nam tới, nàng ấy qua đó, luôn có thể lấy được một ít.

Vân Trân vốn không quá để ý sự xuất hiện của Thanh Loan, nhưng chờ tới khi nàng phát hiện, ngay cả Quả Nhi cũng bắt đầu “làm phản”, trong lòng ít nhiều có chút ghen tị.

...

Sau đầu xuân, Triệu Húc và Quốc Tử Giám.

Tuy mỗi ngày đều trở về, nhưng hai ngươi hơn nửa tháng không gặp nhau được một lần cũng rất bình thường.

Dần dần, Vân Trân phát hiện ngày tháng trong phủ có hơi nhàm chán.

Cho nên, thời gian ở Hồi Xuân Đường ngược lại nhiều hơn.

Thanh danh của “Vân đại phu” ngày càng có tiếng vang ở kinh thành, mà “Trân Nhi” này, cảm giác tồn tại ở vương phủ ngày càng thấp.

Tháng ba, xuân về hoa nở.

Hôm nay, tâm trạng Ninh Vương tốt, quyết định dẫn nhóm nữ quyến trong phủ tới chùa dâng hương ở ngoại ô Kỳ Sơn, hơn nữa còn có thể ngắm hoa đào.

Tô Thanh Loan cũng đi theo.

Đầu xuân sau, Triệu Húc vào Quốc Tử Giám.

Mà Triệu Húc, bởi vì còn có việc ở Quốc Tử Giám nên bị giữ lại.

“Trân Nhi, ngươi không đi được, thật sự quá đáng tiếc.”

Trước khi xuất phát, Quả Nhi tới phòng Vân Trân xin chút điểm tâm mang theo.

Vân Trân cười cười, không nói gì.

Quả Nhi là nha hoàn tam đẳng, cũng đi theo.

Còn về Vân Trân...

Chỉ là nha hoàn quét rác, đương nhiên ở lại.

Có điều như vậy cũng tốt, không ai giám thị, ngược lại tự do hơn.

...

Hôm sau, Vân Trân cùng những hạ nhân khác ở cửa tiễn đoàn người Ninh Vương.

Chuyến đi này của họ, mười ngày nửa tháng không thể về.

Vân Trân vốn dĩ đã hẹn với Ngụy Thư Tĩnh, ngày y nghỉ phép sẽ cùng nhau đi dạo trong thành. Kết quả không ngờ, ngày thứ tư đoàn người Ninh Vương tới chùa Kỳ Sơn lại xảy ra chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.