Đó là ngày đưa tang hoàng đế.
Người hoàng thất, dù nam hay nữ, già hay trẻ, ngay cả Thái Hậu ở An Bình Cư cũng phải xuất hiện. Theo tổ huấn của hoàng thất Vân Hán Quốc, mọi người đều phải đưa tang hoàng đế.
Thái Hậu tuổi lớn, lại là trưởng bối, đương nhiên không cần hộ tống quan tài của hoàng đế tới đế lăng. Sau khi lộ mặt, bà liền được cung nhân dìu vào trong.
Kế tiếp, mấy chục người nâng quan tài của hoàng đế ra khỏi cửa cung.
Ngoại trừ người nâng quan tài thì chính là hậu phi, con cái của hoàng đế cùng đại thần, nữ quyến của đại thần, đồng thời còn có rất nhiều tăng nhân, đạo sĩ không ngừng tụng kinh.
Đội ngũ mấy ngàn người xuất phát từ cửa cung tới đế lăng.
Trong tình huống như thế Vân Trân nhìn thấy Triệu Húc.
Có điều Triệu Húc thân là nhi tử của hoàng đế, cần đứng phía trước, cách xa nàng. Bọn họ cũng chỉ cách đám người, từ xa nhìn nhau một cái.
Vân Trân nắm tay A Linh, đi trong đội ngũ nữ quyến hoàng thất.
A Linh tuổi còn nhỏ, tuy trên đường đưa tang hoàng đế, bất kỳ ai cũng không được ngồi xe ngựa, nhưng hài tử tuổi còn nhỏ, vẫn có ngoại lệ. Sau khi rời khỏi kinh thành, Vân Trân bảo thị vệ đi theo cõng A Linh, sau đó mọi người cùng tới đế lăng.
Đội ngũ đưa tang rời khỏi kinh thành không bao lâu, trời đột nhiên đổ tuyết.
Tuyết lớn khiến tâm trạng mọi người cũng trở nên nặng nề.
Cả đoạn đường đi đều có người khóc.
Tâm tình Vân Trân cũng trở nên phức tạp.
Mấy ngày nay, nàng đều bị giam lỏng ở Chiêu Đức Cung của Đức Phi. Đối với chuyện bên ngoài, nàng không hề hay biết. Bởi vì không biết, trong lòng vẫn luôn bất an.
Nàng cố gắng đè xuống cảm giác bất an này, nhưng dự cảm là thứ không thể khống chế được. Có đôi khi ngươi càng không muốn nghĩ, nó lại càng xuất hiện trong đầu ngươi.
Tuyết càng lúc càng lớn, còn tiếp tục, cung phi hậu cung và nữ quyến thật sự khó đi.
Đội ngũ dừng lại một chút.
Không bao lâu, Vân Trân nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đi về phía các nàng.
Nữ quyến đưa tang đều lên xe ngựa, Vân Trân cũng bế A Linh đi lên. Chờ nữ quyến đều ổn định, đội ngũ lại tiếp tục đi về phía trước.
Trong quá trình không dừng lại.
Thời điểm đội ngũ tới đế lăng đã quá giữa trưa.
Đế lăng đã phủ một tầng tuyết dày.
Kế tiếp là hàng loạt quy trình đưa tang phức tạp.
Tuy Vân Trân chỉ là trắc phi, nhưng cả Túc Vương phủ chỉ có một mình nàng là nữ quyến, do vậy vị trí khá ở phía trước.
Những quy trình đó, nàng không nhớ quá rõ.
Là một trắc phi, nàng chỉ cần theo người xung quanh quỳ xuống hành lễ, đứng dậy, lại quỳ xuống hành lễ...
Nghi thức ở đế lăng tốn rất nhiều thời gian.
Bắt đầu có người không chống đỡ được, đặc biệt là những người sức khỏe không tốt.
Cuối cùng cũng đến thời điểm đưa quan tài của hoàng đế vào đế lăng.
Đúng lúc này, có người đứng lên.
“Chờ đã!” Người kia lớn tiếng với quan viên chủ trì.
Không đợi Vân Trân ngẩng đầu, đã có người trách cứ.
“Bạch Phi nương nương, người làm gì đấy?”
“Bạch Phi nương nương, người còn không mau lui xuống!”
“Đây là trường hợp gì? Nào cho phép ngươi giương oai hả?”
...