Vân Trân không để ý Triệu Ngọc Dao, mà nhìn Tô trắc phi, đáp: “Bởi vì mấy ngày trước, Liễu thiếu gia tới phủ, nô tỳ quét tước ở tiền viện, Liễu thiếu gia có nói mấy câu với nô tỳ...”
“Ngươi câm miệng!”
Vân Trân còn chưa nói xong đã bị Triệu Ngọc Dao cắt ngang, ánh mắt âm ngoan mà trừng mắt nhìn nàng.
“A, Đại tiểu thư kích động như vậy làm gì?” Liễu trắc phi hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta đều muốn biết ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngọc Dao, để nàng ấy nói hết.” Ninh Vương trầm giọng.
Triệu Ngọc Dao cắn môi, nhìn Vân Trân chằm chằm.
“Ngươi nói Đại tiểu thư chỉ vì ngươi và Liễu thiếu gia nói chuyện vài câu, liền trừng phạt ngươi?” Ninh Vương hỏi.
“Đúng vậy.” Vân Trân không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Ninh Vương nhíu mày.
Bên cạnh, sắc mặt vương phi cũng hơi thay đổi.
Mà Liễu trắc phi lại khinh thường cười lạnh một tiếng: “A, máu ghen của Đại tiểu thư thật đúng là... Minh Cẩn nhà ta liên quan gì tới Đại tiểu thư, tiểu thư nổi điên cái gì?”
“Sau đó?” Ninh Vương nhịn xuống cơn giận, hỏi tiếp.
Lúc này, Vân Trân quỳ gối, trán dán chặt dưới đất: “Xin vương gia thứ tội, chuyện sau đó, nô tỳ không dám nói.”
Ninh Vương nhíu mày.
“Tại sao không dám? Là sợ có kẻ trả thù ngươi sao?” Liễu trắc phi kìm nén hưng phấn, “Ngươi đừng sợ, có ta ở đây, có nương nương nhà ngươi ở đây, còn cả vương gia, sẽ không có ai dám trả thù ngươi!”
“Nô tỳ không dám.” Vân Trân kiên trì.
Thoạt nhìn như đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng sẽ không nói, nhưng chính vì như vậy càng khiến người ta tin rằng, nàng có lời khó nói.
“Ngươi câm miệng, không được nói bậy! Ta...”
Triệu Ngọc Dao vốn chột dạ, thấy Ninh Vương cùng những người khác dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, trong lòng quýnh lên, lập tức duỗi tay đẩy Vân Trân.
“Đừng! Đừng đẩy chúng ta xuống nước! Đừng đẩy chúng ta xuống nước!”
Đúng lúc này, Triệu Du vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh Thấm phu nhân đột nhiên chạy tới, đẩy Triệu Ngọc Dao ra, bảo vệ Vân Trân, nhe răng, hét lớn với Triệu Ngọc Dao: “Đừng đảy! Cút ngay, ngươi cút ngay!”
“Du Nhi!”
Thấm phu nhân che miệng, gọi nhỏ.
Mà những người khác trong phòng đều bị lời Triệu Du nói dọa sợ, đặc biệt là Ninh Vương.
Không biết qua bao lâu, Ninh Vương tức giận rơi run rẩy, chỉ tay vào Triệu Ngọc Dao, hỏi Triệu Du: “Du Nhi, con vừa nói gì? Có kẻ muốn đẩy các con xuống nước? Ai, là ai? Là Đại tỷ của con sao?”
Vừa dứt lời, bầu không khí ở đây lập tức thay đổi.
Từ năm trước, sau khi Nhị công tử, Tam công tử, Ngũ công tử liên tiếp xảy ra chuyện, Ninh Vương liền vô cùng kiêng kị thủ túc tương tàn, hậu trạch tranh chấp.
Nếu chuyện này là sự thật, vậy Triệu Ngọc Dao chỉ sợ sẽ rất thảm.
“Đừng, đừng đẩy Du Nhi! Du Nhi không muốn xuống nước, không muốn! Du Nhi không muốn chết...” Triệu Du ôm lấy tay Vân Trân, ánh mắt ngây dại mà nhìn Triệu Ngọc Dao.
Triệu Du tuy rằng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ninh Vương, nhưng phản ứng của nó cũng đủ chứng minh tất cả. Dù sao, kẻ ngốc sẽ không vì hãm hại một người mà cố ý nói dối.
Hai mắt Ninh Vương lập tức sáng như đuốc mà nhìn Triệu Ngọc Dao.
“Phụ vương! Phụ vương, không phải, không phải như vậy! Nữ nhi không có, không có...” Triệu Ngọc Dao sợ tới mức khóc lóc bò qua chỗ Ninh Vương, ôm lấy chân ông ấy, cầu tình.
“Đừng chạm vào ta!” Ninh Vương đẩy nàng ta ra.
Triệu Ngọc Dao mở to hai mắt nhìn ông, bên trong đều là khiếp sợ và không thể tin được.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Vương đều luôn nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay, sợ nàng ta té ngã, từ khi nào lại hét lớn với nàng ta như vậy?