Hai tay Vân Trân bị trói, nhốt trong phòng. Ngoài cửa, bọn bắt cóc đã uống rượu vung quyền hai canh giờ, nghe động tĩnh, có lẽ đã vào trạng thái hơi say.
Tin rằng không lâu nữa sẽ hoàn toàn say khướt.
Điều Vân Trân chờ chính là lúc này.
Loảng xoảng.
Nàng đứng dậy, đụng ngã cái giá bên cạnh.
“Âm thanh gì đấy?” Theo đó, ngoài cửa vang lên tiếng của bọn bắt cóc.
“Hình như là... Trong phòng truyền đến...”
“Trong phòng?”
“Đi... Vào xem... Đừng để xảy ra chuyện...”
Rất nhanh liền truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa, cửa mở ra.
“Nè, ngươi làm sao vậy?”
Bọn bắt cóc nhìn Vân Trân ngã dưới đất, gọi.
Giờ phút này, sắc mặt Vân Trân trắng bệch, mồ hôi như hạt đầu từ trên trán lăn xuống, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
“Ta... Ta... Bệnh cũ... Tái phát...” Vân Trân cố hết sức mở mắt, “Cầu xin các ngươi... Cứu... Cứu ta...”
“Cái gì?” Một kẻ trong nhóm bắt cóc luống cuống, lảo đảo đi về phía Vân Trân, ngồi xổm xuống, duỗi tay vỗ vỗ mặt nàng, “Ngươi đừng dọa chúng ta!” Nói xong, gã xoay người, nói với một kẻ khác, “Lão tam, nàng ta hình như thật sự bệnh rồi... Cả người đều lạnh lẽo...”
Tên được gọi là lão tam kia nhấp miệng, nhìn chằm chằm Vân Trân, giống như tự hỏi.
“Người bên trên chỉ bảo chúng ta trói nàng ta, không nói lấy mạng... Còn tiếp tục như vậy, nàng ta sẽ chết...” Tên bắt cóc ngồi xổm trước mặt Vân Trân nói.
“A, đúng là phiền phức!” Tên lão tam mắng một tiếng, đi về phía Vân Trân, “Ngươi đi tìm một đại phu trong thôn tới đây, ta ở lại trông chừng.”
“Được, ta đi ngay.” Tên bắt cóc nghe thế, bò dậy, lảo đảo rời đi.
“Cứu ta... Có thể giúp ta tháo dây thừng trên tay xuống không... Ta khó chịu...”
Thời điểm trong phòng chỉ còn lại một tên bắt cóc, Vân Trân cố hết sức ngẩng đầu, cầu xin.
Lão tam thấy nàng không giống giả bộ, lại là nữ tử nhu nhược, cho nên không nghĩ nhiều. Gã lấy thanh chủy thủ đeo trên eo xuống, cắt đứt dây thừng trói tay Vân Trân.
“Hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Lão tam hỏi.
“Khá hơn nhiều... Đa tạ vị...”
Vân Trân chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu, hành lễ với tên bắt cóc. Nhưng khoảnh khắc nàng ngẩng đầu, ngân châm trên tay lóe qua, chuẩn xác đâm lên cánh tay gã.
Lão tam kêu lên một tiếng, sau đó mí mắt sụp xuống, hôn mê bất tỉnh.
Vân Trân thấy người đã hôn mê bất tỉnh, lúc này mới đỡ cây cột bên cạnh, chậm rãi đứng dậy. Nàng uống một viên thuốc, gương mặt vốn tái nhợt dần khôi phục.
Nàng vốn định chờ tên bắt cóc còn lại đưa đại phu tới, cùng giải quyết rồi rời đi. Nhưng khi nàng mới cột tên lão tam lại, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, hình như là một đám người đang đi về phía này.
Vân Trân căng thẳng, theo phản xạ trốn trong cái sọt bên cạnh.
Bịch.
Cánh cửa nặng nề bị người ta một chân đá văng, từ bên ngoài có một nhóm người ào ào xông tới.
“Lão tam?”
Người đi đầu thấy lão tam ngã dưới đất, vội chạy tới, đánh thức gã.
Tên bắt cóc khi nãy đưa đại phu trở về, nhìn thấy nhóm người này, lộ vẻ kinh ngạc: “Lão đại, sao mọi người lại tới đây? A? Lão tam? Lão tam làm sao vậy?”