Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1151: Chương 1151: Đút thuốc




Nhưng dù rất khó chịu, Vân Trân vẫn cố chịu đựng, giấu không nói cho Triệu Húc.

Nếu không phải có lần nàng ngất đi trên xe ngựa, Triệu Húc sờ mạch đập của nàng rất yếu, chỉ sợ nàng còn sẽ tiếp tục che giấu.

Đến khi tỉnh lại, Vân Trân phát hiện đoàn xe đã dừng, nàng được Triệu Húc ôm trong lòng.

“Nàng tỉnh rồi.” Nhìn nàng tỉnh lại, Triệu Húc cũng như sống dậy.

“Thiếp làm sao vậy?” Vân Trân yếu ớt hỏi, giãy giụa muốn ngồi lên.

“Đừng nhúc nhích.” Triệu Húc ấn nàng xuống, “Sức khỏe nàng rất yếu, vẫn là nằm thêm một lát đi.”

Nói xong, hắn vén rèm, phân phó hạ nhân mang thuốc đã nấu tới.

Thuốc được đưa vào, Triệu Húc nhận lấy, cho hạ nhân lui xuống, tự mình đút Vân Trân uống thuốc.

Vân Trân vốn đã không còn sức lực, lúc này được Triệu Húc ôm trong lòng, dựa vào lồng ngực hắn, uống từng muỗng.

“Khụ khụ khụ...”

“Không sao, không sao.”

Vân Trân ho khan, Triệu Húc để nàng dựa vào vai mình, một tay cầm lấy khăn cẩn thận lau nước thuốc dính trên khóe miệng nàng.

“Hay là lát nữa chúng ta lại uống?” Triệu Húc thấy nàng khó chịu, vội nói.

Vân Trân lắc đầu, nhìn nhìn chén thuốc trong tay Triệu Húc, ý bảo hắn tiếp tục.

Triệu Húc cố nén đau lòng, trực tiếp ngẩng đầ, đưa thuốc vào miệng, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu chăm chú của Vân Trân, hắn giữ chặt sau ót nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, đưa thuốc vào trong miệng Vân Trân.

Dược vị chua xót lan tràn giữa môi răng hai người.

Đầu óc Vân Trân trống trơn, không biết Triệu Húc buông mình ra khi nào.

Nàng chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không thể bình tĩnh lại.

Triệu Húc thấy nàng như vậy, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, trán kề trán nàng, dịu dàng nói: “Nàng còn nhìn ta thế này, ta sẽ không khống chế được mà ăn nàng luôn.”

Dứt lời, bả vai Vân Trân run lên nhè nhẹ.

Ý cười trong mắt càng sâu, Triệu Húc ôm nàng thật chặt: “Yên tâm đi, ta còn có chứng mực, sẽ không muốn nàng ngay lúc này. Ai bảo tiểu tử thúi kia còn trong bụng nàng chứ?”

Từ khi Vân Trân mang thai, Triệu Húc không yên tâm, luôn để đại phu bắt mạch cho Vân Trân định kỳ.

Sau khi bắt mạch đại phu nói với hắn, trong bụng Vân Trân hoài nam hài.

Biết được, trong lòng Triệu Húc liền không yên.

Hài tử còn chưa chào đời, hắn đã nghĩ phải giáo huấn nó thế nào, ai bảo nó còn chưa chào đời đã hại mẫu thân nó khó chịu như vậy?

“Vương gia, ngài lại nói mê nói sảng rồi.” Vân Trân quay đầu đi.

Gần đây, Triệu Húc nói chuyện ngày càng tùy ý.

“Nào là mê sảng chứ? Nếu không phải cố kỵ tiểu tử thúi kia trong bụng nàng... Có điều, ta sẽ tạm thời ghi nhớ món nợ này, chờ nó chào đời sẽ từ từ đòi nợ... Chỉ là hiện tại... Nàng phải cho ta chút lợi tức mới được.”

Dứt lời, hắn lại hôn lên môi Vân Trân.

...

Lên đường hai ba ngày, đoàn người cuối cùng cũng tới Nham Biên thành.

Nham Biên thành là thành trấn gần núi Tuy Cổ nhất của Vân Hán Quốc. Nham Biên thành, hàng năm có Trấn Bắc quân đóng giữ, cho nên cả thành trị đều tràn ngập sự nghiêm cẩn và dũng cảm của quân đội.

Ngày đầu tiên Triệu Húc vào Nham Biên thành liền phái người đi báo tin cho tướng lĩnh ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.