“Kỳ Lân Huyết?” Đúng lúc này, một bàn tay già nua từ bên cạnh duỗi tới giật lấy cái hộp trong tay Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.
“Sư phụ?” Nhìn thấy Độc Thủ Y Tiên, Vân Trân gọi.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết kinh ngạc, nhưng lại nghe Vân Trân gọi một tiếng sư phụ, liền giải thích: “Không sai, đây là Kỳ Lân Huyết. Nghe nói Kỳ Lân Huyết có thể khởi tử hồi sinh, giải được kịch độc trong thiên hạ.”
Lệ Vô Ngân vốn đứng bên cạnh nhìn phương xa, nghe Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nói cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn, quay đầu nhìn cái hộp trong tay Độc Thủ Y Tiên.
“Vậy lão phu phải xem cho kỹ.” Nói rồi, Độc Thủ Y Tiên cẩn thận mở hộp ra.
Hộp mở, hạt châu màu đỏ sẫm như máu to bằng ngón cái xuất hiện trước mắt mọi người. Hạt châu tỏa ra ánh sáng, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy trong hạt châu có thứ gì đó đang chuyển động.”
“Đúng là Kỳ Lân Huyết trong truyền thuyết có thể giải bách độc.” Độc Thủ Y Tiên tán thưởng.
Có thể giải bách độc?
Vân Trân sửng sốt.
Trái tim cũng theo đó mà run rẩy.
“Có thể giải được không?” Lúc này, Lệ Vô Ngân lên tiếng hỏi.
Vân Trân cũng căng thẳng nhìn Độc Thủ Y Tiên.
Độc Thủ Y Tiên đưa hộp ra ánh nắng mặt trời, cẩn thận nhìn, vẻ mặt trầm tư.
“Sư phụ?” Vân Trân không nhịn được mà hỏi.
Nàng không chờ được.
Rốt cuộc nó có liên quan tới việc nàng sống sót hay không?
“A.” Nửa ngày sau, Độc Thủ Y Tiên thở dài, đóng hộp lại, trả cho Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.
“Sao hả? Chẳng lẽ không được.” Hoàng Phủ Ngạo Tuyết hỏi.
Độc Thủ Y Tiên lắc đầu, tiếc nuối nói: “Tuy nó tên Kỳ Lân Huyết, nhưng trên đời này làm gì có kỳ lân? Không có kỳ lân thật sự, vậy lời đồn khởi tử hồi sinh, giải được kịch độc trong thiên hạ không tin được. Với bệnh của con, vô dụng.”
Câu cuối cùng, ông nói với Vân Trân.
Vân Trân thất vọng, nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, nói: “Đúng vậy, nếu bệnh này dễ dàng chữa khỏi như thế, chúng ta cũng không cần tới Tái Bắc một chuyến.” Nói tới đây, nàng nhìn cha con Hoàng Phủ Ngạo Tuyết, “Ý tốt của hai người, lòng ta xin nhận. Thuốc này tuy không cứu được ta nhưng nó cũng là trân phẩm thế gian, không cần tặng cho ta, rất uổng phí. Khi nãy nghe Hoàng Phủ lão gia nói phải đưa Kỳ Lân Huyết này tới vương đình của mười tám bộ lạc đúng không?”
Nếu không phải nghe nói tới vương đình, chỉ sợ nàng cũng sẽ không nhờ Lệ Vô Ngân nhúng tay.
“Không sai.” Hoàng Phủ lão gia gật đầu.
Lúc này, tiểu nhị của cửa hàng tới, nói đã chôn cất những người đã hi sinh, hiện tại chỉ chờ cha con Hoàng Phủ lão gia qua đưa tiễn.
“Ba vị, xin lỗi cho chúng ta không thể nói tiếp được.” Hoàng Phủ lão gia chắp tay với họ.
“Hai vị cứ tự nhiên.” Vân Trân gật đầu.
Hoàng Phủ lão gia và Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đi trước.
“Vương đình của mười tám bộ lạc? Chắc không phải con đang nghĩ tới Ngụy tiểu ca đấy chứ?” Độc Thủ Y Tiên hỏi.
Vân Trân quay đầu nhìn ông, không nói gì.
“Ta nghe nói Ngụy tiểu ca kia là nhi tử của Độc Cô Khiếu Lang. Độc Cô Khiếu Lang kia phái người ngàn dặm xa xôi tới Vân Hán Quốc chính là để đón y về kế thừa vương vị. Ta còn nghe nói sức khỏe của Độc Cô Khiếu Lang kia rất kém, sắp không sống được bao lâu nữa. Cha con Hoàng Phủ gia này tự mình đưa Kỳ Lân Huyết tới vương đình, còn nhắc tới 'Ngụy công tử', Kỳ Lân Huyết trong tay họ chắc không phải là tìm cho Ngụy tiểu ca đấy chứ?”