Vân Trân được cung nữ dẫn đường, tới Thính Hà Viện.
Quả thật như lời cung nữ nói, phong cảnh ở đây thật sự không tệ, tuy rằng hiện giờ chưa tới mùa sen nở, nhưng lá sen xanh biếc một hồ quả thật rất rực rỡ.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, lá sen như ngọn sóng tung tăng theo gió, kéo dài đến phương xa.
“Nô tỳ đi lấy chút trái cây cho Thịnh cửu tiểu thư.” Cung nữ nói.
“Làm phiền.” Vân Trân gật đầu.
Ngay sau đó, cung nữ rời đi.
Vân Trân đi bên hồ, cuối cùng dừng dưới một gốc liễu.
Nàng đứng bên hồ sen nhìn ngắm phong cảnh, bực bội trong lòng dần tiêu tan.
Nàng không hi vọng nhìn thấy Triệu Húc vì nàng mà phản bội mẫu phi mình, cũng không hi vọng giữ nàng và nghiệp lớn hắn phải đưa ra lựa chọn. Đương nhiên, tiền đề của tất cả điều này là Triệu Húc vãn là Tứ thiếu gia thích nàng trước kia.
Nàng không hề quên những lời đồn ái muội về Triệu Húc và Liễu Trản Anh trong kinh thành, cũng không quên xiêm y nàng đang mặc từ đâu mà có.
Dù sao, nàng đã rời đi hơn một năm.
Thời gian hơn một năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Cho nên, nàng không mong đợi gì nhiều.
Hiện tại, chỉ mong có thể nhanh chóng gom đủ dược liệu cho Lệ Vô Ngân, cứu hắn tỉnh lại.
Nàng nhớ Lưu Vân Bạch từng nói, trong thiên hạ chỉ có một gốc ngọc linh chi chín lá ở hoàng cung. Ngọc linh chi chín lá trân quý như vậy, nhất định giấu ở nơi vô cùng bí mật, hoặc nơi rất an toàn.
Nàng bắt buộc phải mau chóng dò hỏi tình hình trong hoàng cung, sau đó tìm cơ hội.
Ngay thời điểm Vân Trân tự hỏi về ngọc linh chi chín lá, phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn tới, dùng sức đẩy nàng xuống hồ sen.
Bịch.
Bọt nước văn khắp nơi.
Vân Trân rơi xuống.
Chờ nàng phản ứng lại, cả người đã ở trong hồ sen.
Nàng giang hai tay, muốn bơi lên bờ.
Nhưng ngay lúc này, nàng phát hiện có thứ gì đó bơi về phía mình.
Không xong rồi!
Là rắn!
Chờ nàng kịp phản ứng, con rắn kia đã bơi tới trước mặt nàng, mở hàm răng sắc bén chuẩn bị cắn vào vai.
Trong nước khác với trên mặt đất.
Ở trong nước muốn bỏ chạy vô cùng khó khăn, huống chi hồ sen nhiều bùn như vậy, hành động càng không tiện. Khoảnh khắc thấy rắn độc sắp cắn trúng, Vân Trân duỗi tay nắm lấy đầu nó, nhanh chóng rút ngân châm trong tay áo ra, đâm nó một cái, con rắn kia lập tức chết ngất.
Nhưng nàng dù sao chỉ có hai tay.
Ngay thời điểm nàng đối phó con rắn kia, hai con rắn khác liền nhân cơ hội tấn công nàng.
Nàng tránh được một, con còn lại trực tiếp cắn vào cổ nàng.
“A!”
Vân Trân kêu rên một tiếng.
Bắt lấy nó, ném nó đi.
Sau khi ném con rắn ra xa, cả người nàng bỗng mất hết sức lực.
Không xong rồi.
Trong lòng thầm than một tiếng, nàng vội lấy ngân châm đâm lên người mình mấy cái.
Tay bắt lấy lá sen, duy trì cân bằng, nhưng rất nhanh, toàn thân mệt mỏi, trước mắt tối sầm, cứ thế chìm xuống.
...
“Ngụy thống lĩnh, ngài xem đó là gì?”
Ngay khi nàng chìm xuống hồ sen, bên cạnh có một đội tuần tra đi ngang. Đột nhiên, trong đội có một thị vệ chỉ vào màu đỏ thẫm trong hồ, hỏi người đi trước.