Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1250: Chương 1250: Gặp lại Ngụy Thư Tĩnh




“Ngụy đại ca?” Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh đứng dưới gốc cây, mở to hai mắt.

Nghe thấy âm thanh, Ngụy Thư Tĩnh quay đầu nhìn nàng.

Khoảnh khắc đó, trong ánh mắt của nhau bọn họ nhìn thấy sự kinh ngạc cùng một cảm xúc khó nói rõ.

Vân Trân không ngờ mình và Ngụy Thư Tĩnh sẽ gặp lại nhau bằng cách này.

Dưới chân núi Kỳ La, đường lên núi.

Nàng đứng tại chỗ nhìn người đối diện.

Người đối diện cũng đang nhìn nàng.

Thay đổi rồi.

Kết luận này đồng thời xuất hiện trong đầu hai người. Hãy tìm đọc trang chính ở _ T г ù м T r u y ệ n . VN _

Nàng thay đổi.

Ngụy Thư Tĩnh cũng thay đổi.

Y mặc y phục của bộ lạc Sư Thứu, tóc trên đầu cũng đổi thành bím tóc, trên eo đeo ngọc bội giá trị liên thành.

Đây không phải là điểm duy nhất khiến nàng cảm thấy Ngụy Thư Tĩnh thay đổi.

Y, đã không còn là Ngụy Thư Tĩnh, là đệ tử núi Kình Thương, là nghĩa tử của Ngụy Duyên Võ, là phó thống lĩnh cấm vệ quân trong hoàng cung ở kinh thành trước kia...

Người đứng trước mặt nàng là thiếu chủ của bộ lạc Sư Thứu, là nhi tử của Độc Cô Khiếu Lang.

Đặc biệt là đôi mắt kia vẫn đen nhánh, nhưng không còn như quá khứ vừa nhìn liền có thể thấy đáy. Nơi đó giống như đã bị sương mù bao trùm, che khuất ánh mắt mọi người muốn nhìn thấy khiến Vân Trân không thể từ nơi đó biết y đang nghĩ gì.

“Thiếu chủ, đây chính là núi Kỳ La.” Đúng lúc này, một lão giả đi đến phía sau Ngụy Thư Tĩnh, thấp giọng.

Tuy giọng nói kia rất thấp, nhưng rừng núi an tĩnh, Vân Trân vẫn có thể nghe thấy.

Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Trân, không hề dời đi.

“Muội, mang thai?” Ngụy Thư Tĩnh nhìn bụng nàng.

Hiện giờ bụng nàng đã không thể giấu được, huống chi Ngụy Thư Tĩnh còn nhìn từ chính diện.

“Vâng.” Vân Trân gật đầu.

Phút chốc, ánh mắt Ngụy Thư Tĩnh trở nên ảm đạm. Cảm xúc kia chỉ thoáng lóe qua, nếu không phải Vân Trân nhìn y chằm chằm, chỉ sợ sẽ không phát hiện.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Ngụy Thư Tĩnh cúi đầu, nói hai tiếng. Không biết nghĩ đến điều gì, y mỉm cười, lần nữa ngẩng đầu nhìn Vân Trân, “Thật tốt.”

Vẫn Trân cũng nhìn y, khẽ cười.

Nàng đoán Ngụy Thư Tĩnh có lẽ đã hiểu lầm, nhưng nàng không sửa đúng, cứ để y tiếp tục nghĩ như vậy.

“Ngụy tiểu tử tới núi Kỳ La làm gì?” Độc Thủ Y Tiên đứng cạnh Vân Trân lên tiếng hỏi.

“Tôn tiền bối.” Ngụy Thư Tĩnh chắp tay với Độc Thủ Y Tiên, trả lời, “Vãn bối tới là muốn thỉnh cầu Miến Đà Loa tiền bối chữa bệnh cho gia phụ.”

Hai chữ “gia phụ”, y nói có vẻ miễn cưỡng.

Chữa bệnh?

Vân Trân theo bản năng nhớ tới cha con Hoàng Phủ gia.

Bọn họ xuất quan chính là để hộ tống Kỳ Lân Huyết cho Ngụy Thư Tĩnh. Xem ra Kỳ Lân Huyết không có quá nhiều tác dụng.

Tuy rằng Kỳ Lân Huyết không giải được Từ Bi Độ trên người nàng, nhưng nó cũng giống Cửu Chuyển Linh Lung Đan, là linh dược thế gian hiếm có.

Nếu Kỳ Lân Huyết không dùng được, vậy bệnh tình của Độc Cô Khiếu Lang e rằng...

Khó trách Ngụy Thư Tĩnh không ngại cực khổ mà tới núi Kỳ La nhờ Miến Đà Loa hỗ trợ.

“Ta thấy hai vị giống như mới từ trên núi xuống, có phải quen với Miến Đà Loa không? Nếu có quen, liệu có thể dẫn đường hay không?” Lão giả đứng sau Ngụy Thư Tĩnh hỏi Vân Trân và Độc Thủ Y Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.