Hiện tại, trên bàn trang điểm của nàng lại xuất hiện nhẫn ban chỉ này.
Hiển nhiên là có người cố ý đặt ở đây.
Nhưng người đặt nhẫn ban chỉ ở đây là ai?
Triệu Húc?
Hay người khác?
...
Không lâu sau đó, Vân Trân lại nhận một phong thư.
Nội dung trong thư hi vọng Vân Trân có thể xuất cung, gặp Cổ Tát Cưu một lần.
Sau khi xem xong phong thư kia, Vân Trân không có phản ứng gì lớn. Nàng chỉ lặng lẽ cất bức thư lại, sau đó nhân lúc cung nhân không chú ý, đốt lá thư đi.
Có vài thứ không thể để người khác nhìn thấy.
Sau lá thư kia, Vân Trân lại nhận một món đồ.
Đó là tửu hồ lô.
Vân Trân không biết người đưa đồ thay Cổ Tát Cưu có thân phận gì, thế mà ngay cả tửu hồ lô cũng đưa tới cung của nàng. Nhưng thời điểm thấy tửu hồ lô kia, Vân Trân không thể không coi trọng.
Bởi vì nàng nhận ra nó.
Từ lúc bái sư, nàng thường xuyên nhìn thấy Độc Thủ Y Tiên đeo tửu hồ lô này bên hông. Độc Thủ Y Tiên và tửu hồ lô này có thể nói là người không rời hồ lô, hô lô không rời người. Hiện tại, tửu hồ lô được đưa tới chỗ nàng, chứng tỏ người đang ở trong tay Cổ Tát Cưu.
Ban đầu đưa nhẫn ban chỉ tới, là dùng “tình”, hi vọng nàng có thể niệm tình cảm ngày xưa, đi gặp gã một lần.
Sau đó là tới phong thư.
Nội dung trong phong thư cũng khá ôn hòa, không có gì không ổn.
Nhưng nếu nhẫn ban chỉ và thư đều không có tác dụng, liền biến thành tửu hồ lô.
Tiên lễ hậu binh.
Tuy Cổ Tát Cưu luôn sống trong địa bàn của người Cổ Tát, nhưng lại học được “tiên lễ hậu binh” của người Vân Hán. Hiện tại, gã muốn nói với nàng, nếu nàng còn làm như không thấy, gã sẽ khai đao với sư phụ Độc Thủ Y Tiên.
Cổ Tát Cưu đang dùng Độc Thủ Y Tiên uy hiếp nàng.
Mà cố tình Độc Thủ Y Tiên là một trong những người Vân Trân để ý, điều này khiến nàng không thể không coi trọng.
...
“Nàng muốn tới thiên lao?” Triệu Húc nhìn Vân Trân, hỏi.
“Đúng vậy.” Vân Trân gật đầu.
Nghe Vân Trân xác nhận, Triệu Húc không nói gì thêm, chỉ lộ vẻ suy tư...
“Tại sao?” Triệu Húc hỏi.
“Chỉ là để gặp cố nhân mà thôi.” Vân Trân trả lời.
Triệu Húc nhìn nàng. Không bao lâu, hắn lên tiếng: “Được.”
“Đa tạ bệ hạ.” Vân Trân hành lễ.
...
Sau khi có ý chỉ của Triệu Húc, Vân Trân dễ dàng xuất cung, tới thiên lao gặp Cổ Tát Cưu. Ngục tốt đều đã lui ra ngoài, trong phòng giam chỉ còn lại Vân Trân và Cổ Tát Cưu.
Nhiều năm không gặp, Cổ Tát Cưu đã thay đổi rất nhiều.
Gã vốn dĩ là nam nhân phóng đãng không kiềm chế được, hiện tại đã trầm tĩnh hơn nhiều. Đồng thời, gã cũng để râu dài, thoạt nhìn càng giống một vị vương.
“Vân phi nương nương.” Cổ Tát Cưu nheo mắt nhìn nàng nửa ngày mới lên tiếng, “Không ngờ sau nhiều năm, chúng ta lại dùng cách như vậy gặp lại. Ta thành tù nhân, mà ngươi đã thành Vân phi nương nương của Vân Hán Quốc.”
“Ta cũng không ngờ sẽ gặp lại ngươi trong tình cảnh này.”
“Ha ha ha... Đây cũng coi như là duyên phận, không phải sao? Ít nhất chứng minh chúng ta rất có duyên. Hôm nay ta gặp nạn, ngươi tới thăm ta là may mắn của ta. Dù ngươi xuất hiện là thật lòng hay bị uy hiếp, nhưng cuối cùng ngươi vẫn tới.”