Vân Trân nói xong, nha hoàn ở cửa kia đánh giá nàng một phen.
“Vậy ngươi chờ một chút.” Nha hoàn xoay người vào trong.
Vân Trân yên lặng đứng trước cửa Ngọc Dao Cư.
Không bao lâu, liền thấy Triệu Ngọc Dao dùng cơm trong viện vương phi trở về, mà Mặc Thư đang đi theo phía sau Triệu Ngọc Dao.
Vân Trân hoảng hốt, vội muốn trốn đi, có điều nàng còn chưa kịp tránh mặt, đã bị Triệu Ngọc Dao phát hiện.
“Sao ngươi lại ở đây?” Triệu Ngọc Dao trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng.
“Nô tỳ, nô tỳ...” Vân Trân hoảng loạn ngẩng đầu, thoáng nhìn Mặc Thư, sau đó chột dạ dời mắt đi, nhưng lại không dám trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc Dao.
Vân Trân càng như vậy, Triệu Ngọc Dao càng nghi ngờ.
Lúc này, có nha hoàn nói Vân Trân tới tìm Mặc Thư.
“Tìm Mặc Thư?” Triệu Ngọc Dao sửng sốt, nhìn Mặc Thư.
Mặc Thư thấy nàng ta nhìn qua, vội xua tay: “Tiểu thư, nô tỳ không biết.” Nói xong, Mặc Thư lại trừng mắt nhìn Vân Trân, hỏi, “Mau nói, ngươi lén lút ở bên ngoài Ngọc Dao Cư rốt cuộc muốn làm gì? Có phải định gây bất lợi cho tiểu thư không?”
Mặc Thư dứt lời, Vân Trân đột nhiên quay đầu, vẻ mặt không thể tin được.
“Sao ngươi lại có thái độ này? Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Mặc Thư mắng.
“Mặc Thư tỷ tỷ, muội...” Vân Trân ôm ngực, thương tâm nhìn nàng.
“Ngươi...”
“Được rồi! Trước giải ả vào trong rồi nói! Vừa lúc ta còn đang sầu không biết xử lý ả thế nào!” Lúc này, Triệu Ngọc Dao lên tiếng.
Hết câu, lập tức có nha hoàn tiến lên bắt Vân Trân.
“Không, đừng bắt ta...” Vân Trân vừa kêu vừa giãy giụa.
Lạch cạch!
Bỗng, một túi tiền từ tay áo Vân Trân rơi ra, dừng trên mặt đất.
Khi Mặc Thư nhìn thấy, lập tức sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta vừa muốn duỗi tay nhặt, đã bị nha hoàn khác giành trước một bước, đưa tới trước mặt Triệu Ngọc Dao.
Hiện trường, an tĩnh lại.
“Đây là cái gì?” Triệu Ngọc Dao cầm lấy túi tiền, hỏi Vân Trân.
Vân Trân nhìn túi tiền kia, lập tức hoảng loạn: “Mặc Thư tỷ tỷ, cứu muội!”
“Mặc Thư?”
Triệu Ngọc Dao ngây ra một lúc, liếc nhìn Mặc Thư, chỉ thấy Mặc Thư cắn môi, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm túi tiền trong tay nàng ta.
Vốn dĩ Triệu Ngọc Dao không hề nghĩ nhiều, nhưng nhìn thái độ của Mặc Thư lúc này, nàng ta không khỏi lần nữa nhìn túi tiền kia. Bên trên có thêu lá liễu, ở một góc còn có chữ “Cẩn“...
Triệu Ngọc Dao dừng một chút.
Ngay sau đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng ta vội mở túi tiền lấy thứ đồ bên trong ra, đầu tiên là câu thơ “Tương tư”, sau đó là lời hồi âm của người khác.
Nhìn nét chữ quen thuộc, một cổ lửa giận ngập trời ập tới.
Bang!
Một cái tát đánh vào mặt Mặc Thư.
Mặc Thư lui về sau vài bước, ngã xuống đất, miệng đã rách da.
“Hay! Hay! Hay lắm! Ngươi...” Triệu Ngọc Dao chỉ vào Mặc Thư, nói, “Người đâu, kéo kẻ ăn cây táo rào cây sung này vào trong viện cho ta!”
Mà Vân Trân lúc này, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
...
Nha hoàn đem Vân Trân và Mặc Thư ném vào trong sân.
Triệu Ngọc Dao ném túi tiền và tờ giấy vào người Mặc Thư.
“Mặc Thư! Bây giờ ngươi muốn giải thích thế nào?” Triệu Ngọc Dao cả giận nói.