Dứt lời, “cờ lê” kia liền kẹp lấy một ngón tay của Vân Trân.
“A!” Vân Trân kêu thảm thiết.
“Nói ta biết, kẻ đứng sau lưng ngươi là ai?” Thất Công nhìn nàng, “cờ lê” nhắm ngay ngón tay thứ hai.
“Sau lưng ta không có ai cả... A...” Vân Trân còn chưa nói xong, “cờ lê” trong tay Thất Công lại dùng sức.
Xương ngón tay thứ hai cũng bị bấm gãy.
Vân Trân đau đến mồ hôi đầy trán, môi sớm đã tái nhợt.
“Nói ta biết, binh phù ở đâu?” Thất Công đứng trên ghế trước mặt Vân Trân, lần nữa hỏi.
“Ta... Không biết... A...”
Xương ngón tay thứ ba đứt gãy.
Rõ ràng là mùa đông tuyết lớn, xiêm y sau lưng Vân Trân đã ướt đẫm.
Xiêm y ướt đẫm không phải vì nóng, mà là vì quá đau.
Mọi người đều nói tay đứt ruột xót, nhưng hiện tại, người lùn trước mặt chỉ trong thời gian ngắn đã bấm gãy ba ngón tay của nàng.
Đau đớn như vậy, dù là ai cũng không thể chịu nổi.
“Chậc.” Thất Công lui một bước, nhảy xuống ghế, tức khắc, chiều cao chỉ ở ngang eo Vân Trân, “Xem ra ngươi vẫn còn chút cốt khí. Nhưng thứ không thiếu nhất trong Bính thất của ta chính là cốt khí! Dù sao đêm nay cũng còn dài, ta còn rất nhiều thời gian có thể thử tất cả hình cụ trong Bính thất trên người ngươi. Ngươi có muốn chết cũng không chết được.”
“Ngươi... Chẳng lẽ ngươi quên trước khi đi Chiến tướng quân đã nói... Ta là người của Túc Vương... Ngươi không sợ...” Vân Trân dùng hết sức ngẩng đầu, giờ phút này, sắc mặt nàng đã tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi khiến tóc tai ướt đẫm, thoạt nhìn rất suy yếu.
“A, đương nhiên nhớ. Có điều, hình như ngươi vẫn còn chưa giác ngộ thì phải! Nơi này là Bính thất, ngươi có biết Bính thất là gì không? Ngươi có biết Bính thất của tướng quân phủ từng nhốt bao nhiêu người không? Chỉ cần là người bị đưa tới đây, nhiều năm như vậy, ta chỉ mới gặp một người cứng miệng.”
Vân Trân nhìn gã: “Làm sao ngươi biết... Ta sẽ không... Trở thành... Người thứ hai...”
“Ha ha ha ha...” Thất Công cười lớn, “Đúng là mạnh miệng, ta đây đúng là muốn xem xem ngươi rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu?”
Nói xong, gã nâng “cờ lê” lên, dùng sức đập vào đầu gối Vân Trân.
Xương bánh chè bên trái lập tức bị gõ nát.
“Ưm...” Vân Trân đau đến toàn thân run rẩy.
“Ha ha ha...” Thất Công cười lớn, lại gõ qua bên phải.
Vân Trân đau đến hôn mê bất tỉnh.
“A, nữ nhân đúng là phiền phức, còn chưa chơi đã.” Thất Công lộ vẻ bất mãn, trực tiếp ném “cờ lê” sang một bên.
Gã xoay người ra ngoài.
Ầm.
Không bao lâu, Vân Trân bị nước lạnh làm tỉnh.
Khoảnh khắc tỉnh lại, nước lạnh theo cơ thể nàng chảy vào những miệng vết thương kia, từng đợt nóng bỏng đau rát ập tới.
Nước muối!
Tên lùn này bỏ muối vào nước.
“Tỉnh rồi?” Thất Công cầm theo một cái túi màu đen đứng trước mặt nàng, ánh mắt quỷ dị.
Thời điểm đối mặt với đôi mắt rắn độc đó, lông tơ trên người Vân Trân đều dựng thẳng.