Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 598: Chương 598: Ghen ghét




Nhưng ngay lúc này, “Thịnh Vân Trân” xuất hiện.

Một Thịnh Vân Trân có gương mặt tương tự người kia.

Triệu Ngọc Nhung xác định người kia đã chết, dù sao, thân thể của người kia được Lục hoàng tử và Ngụy đại ca đồng thời nhận ra, không thể có sai lầm.

Nhưng cố tình, ngay thời điểm nàng ta nhìn thấy hi vọng, lại xuất hiện một “Thịnh Vân Trân”!

Nàng ta không dám tưởng tượng khi Ngụy đại ca nhìn thấy gương mặt kia sẽ có phản ứng gì?

Chỉ sợ nỗ lực một năm qua, nàng ta vất vả lắm mới được chú ý một chút, trong nháy mắt sẽ không còn.

Nghĩ vậy, ánh mắt Triệu Ngọc Nhung liền trở nên âm trầm.

Không được!

Nàng ta tuyệt đối không thể để Ngụy đại ca nhìn thấy Thịnh Vân Trân kia!

“Hôm nay Ngụy thống lĩnh phụ trách tuần tra ở đâu?” Triệu Ngọc Nhung hỏi cung nữ bên cạnh.

Cung nữ hầu hạ Triệu Ngọc Nhung đã lâu, đương nhiên biết tình cảm của chủ tử nhà mình dành cho Ngụy thống lĩnh của cấm vệ quân, vì thế ngày thường sẽ thay nàng ta chú ý tình hình bên kia.

Cho nên, nghe Triệu Ngọc Nhung hỏi, cung nữ liền trả lời.

“Phụ trách tiệc mừng thọ của hoàng tổ mẫu?” Triệu Ngọc Nhung nhíu mày.

Nếu là ngày thường, có thể nhìn thấy Ngụy đại ca bất cứ lúc nào, nàng ta đương nhiên cao hứng. Nhưng hôm nay, cố tình là hôm nay, dù thế nào Ngụy đại ca cũng không thể xuất hiện ở nơi tổ chức tiệc mừng thọ.

“Ngươi đi nói với Lưu thống lĩnh, bảo ông ta hôm nay sắp xếp Ngụy thống lĩnh tuần tra nơi khác.” Triệu Ngọc Nhung lập tức nói.

Lưu thống lĩnh là đại thống lĩnh của cấm vệ doanh.

“Vâng.” Cho dù nghi hoặc, cung nữ vẫn nhận lệnh.

Nhìn cung nữ rời đi, sắc mặt Triệu Ngọc Nhung trầm xuống.

Chỉ như vậy vẫn không được!

Thịnh Vân Trân theo tỷ tỷ mình vào cung mừng thọ Thái Hậu.

Mừng thọ chỉ là bề ngoài, tuyển phi cho các hoàng tử mới là mục đích của tiệc mừng thọ lần này. Nếu Thịnh Lang Hoàn được lựa chọn, vậy Thịnh Vân Trân sẽ đi theo tiến cung, trước sau vẫn là tai họa ngầm.

Muốn giải quyết tai họa ngầm này, trừ phi tỷ muội Thịnh gia không vào cung được.

Tốt nhất là vĩnh viễn không thấy mặt!

...

Vân Trân không biết khi bọn họ gặp lại, nàng liền có thêm một kẻ địch.

Ở trong lòng nàng, Triệu Ngọc Nhung vì báo thù mới tới kinh thành. Nàng đã cứu Triệu Ngọc Nhung, giữa hai người cũng không có xung đột, cho nên, Triệu Ngọc Nhung không nên đứng ở phía đối lập với nàng.

Nhưng hôm nay gặp lại, phản ứng của Triệu Ngọc Nhung khiến nàng có chút kinh ngạc.

Có điều, kế tiếp, người cần ứng phó quá nhiều, lại phải chú ý kẻ bắt cóc nàng ra tay lần nữa, cho nên, nàng không quá để bụng sự khác thường của Triệu Ngọc Nhung.

“Lang Hoàn tỷ tỷ.”

Các nàng mới đến cung điện cho các nữ quyến nghỉ ngơi, Liễu Hoán Hoán liền chạy tới, kéo tay Thịnh Lang Hoàn, thân thiết gọi.

Sau khi Liễu Hoán Hoán tới, lại không ít quý nữ tới đây, chào hỏi Thịnh Lang Hoàn.

Có một số người trong các nàng là bằng hữu Thịnh Lang Hoàn mới kết giao mấy ngày nay, còn có người biết nàng đi bái kiến Thái Hậu trước, nên qua hỏi thăm tình hình.

Thịnh Vân Trân đứng phía sau, ban đầu không khiến ai chú ý.

Mãi đến sau này, Liễu Hoán Hoán kêu lên một tiếng.

“Vân Trân muội muội, xiêm y của muội sao lại cùng đường tỷ ta...” Nói tới đây, Liễu Hoán Hoán đột nhiên che miệng lại, xấu hổ nhìn nàng.

Tuy Liễu Hoán Hoán kịp thời im lặng, nhưng vẫn có không ít người chú ý tới Vân Trân, đặc biệt là khi nhìn thấy xiêm y rực rỡ trên người nàng, thái độ đều trở nên kỳ quái, muốn nói gì đó, lại bận tâm Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán bên cạnh, chỉ có thể nhịn xuống.

Lại chuẩn bị gộp chương nhé mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.