“Thịnh Vân Trân?”
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng.
“Thịnh Vân Trân.”
Vân Trân nhìn y, gật đầu.
Nói xong câu này, Ngụy Thư Tĩnh vẫn chăm chú nhìn nàng.
Vân Trân cố gắng kìm nén áy náy trong lòng, không ngừng tự nhủ, nàng là Thịnh Vân Trân, là người lần đầu bọn họ gặp, trước kia, chưa từng gặp qua...
Nhưng dù thế, Vân Trân vẫn không thể vượt qua bản thân mình.
Bởi vì trong lòng nàng, Ngụy Thư Tĩnh còn thân thiết hơn người thân, đồng thời đối với y, nàng mang đến ít cảm xúc không thể giải thích rõ ràng.
Có điều may mà, Ngụy Thư Tĩnh chỉ nhìn một lúc, không bao lâu liền dời mắt đi.
Vân Trân thở phào.
“Tiểu nữ cảm tạ ơn cứu giúp của Ngụy thống lĩnh.” Vân Trân kéo áo khoác, đứng dậy, hành lễ với Ngụy Thư Tĩnh.
“Thịnh tiểu thư không cần đa lễ, đây là việc Ngụy mỗ nên làm.” Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, hỏi, “Nhưng mà, sao Thịnh tiểu thư lại rơi xuống hồ sen?”
Vì sao lại rơi xuống?
“Có lẽ do đứng bên bờ, không cẩn thận trượt chân, nên rơi xuống.” Vân Trân trả lời.
“Vậy sao? Bản thân không cẩn thận rơi vào? Vậy vết thương trên cổ Thịnh tiểu thư... Thoạt nhìn giống như bị rắn độc cắn...”
“Rắn độc? Chắc là vậy. Tiểu nữ cũng không chú lắm, có điều, trong nước xuất hiện mấy con rắn hẳn không phải chuyện hiếm lạ.”
“Thế sao?” Hỏi xong, Ngụy Thư Tĩnh không nói nữa.
“Thịnh tiểu thư không cần đa lễ, đây là Ngụy người nào đó nên làm.”
Nếu ở nơi khác, trong nước xuất hiện một hai con rắn độc, vấn đề quả thật không lớn. Nhưng nơi này là hoàng cung, trong hoàng cung sao lại xuất hiện rắn độc?
Hơn nữa thời điểm nàng hôn mê, cấp dưới vớt được xác một con rắn độc trong nước. Nhìn hoa văn và hình dạng đầu, căn bản không phải rắn độc bình thường, mà là rắn độc vô cùng hiếm thấy, thoạt nhìn chỉ sinh sống ở rừng núi ít dấu chân người.
Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh còn ở núi Kình Thương, từng nhìn thấy loại rắn này.
Đối lập, lời giải thích của vị Thịnh tiểu thư trước mặt không có sức thuyết phục cỡ nào.
Chẳng qua, Nguy Thư Tĩnh không định vạch trần.
Bởi vì, dung mạo của nàng.
Gương mặt này...
Thời điểm y cứu nàng ra khỏi nước, mới nhìn rõ gương mặt này.
Những người khác đều nói dung mạo của Thịnh Vân Trân tương tự với Trân Nhi bảy tám phần. Nhưng trong mắt Ngụy Thư Tĩnh, đây rõ ràng là dung mạo của Trân Nhi. Nếu Trân Nhi tới tuổi này, hẳn cũng sẽ trông như thế.
“Khụ khụ...”
Đúng lúc này, Vân Trân che miệng, ho vài tiếng.
“Để tại hạ hộ tống Thịnh tiểu thư trở về.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Vân Trân nhìn nhìn, gật đầu: “Làm phiền Ngụy thống lĩnh.”
...
Vân Trân được Ngụy Thư Tĩnh hộ tống rời khỏi hồ sen.
Bọn họ mới rời đi, đằng sau núi giả cách đó không xa, một người bước ra ngoài.
Nếu Vân Trân ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, bởi vì đây chính là cung nữ dẫn đường cho Vân Trân tới Thính Hà Viện.
Hiện tại, trên mặt cung nữ kia nào còn nét cung kính nội liễm?
Trên mặt, tất cả đều là ảo não cùng không cam lòng sau khi thất bại.
Thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh rời đi, cung nữ kia dậm chân, vội vàng xoay người bỏ đi.
Nàng ta mới đi không bao lâu, một hộ vệ của cấm vệ doanh lắc mình xuất hiện, theo đuôi nàng ta.
...
Bên này, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh đi không bao lâu, liền đụng người tới đây.