Đón lấy thanh đao là hai ngón tay trắng nõn: ngón trỏ và ngón giữa.
Phút chốc, đại đường ồ lên, ngay sau đó lại an tĩnh.
Mọi người nhìn chằm chằm người dùng hai ngón tay đón lấy thanh đao từ nam nhân trẻ tuổi kia.
Đó là nam nhân mặc áo đen.
Dù thời tiết nóng như vậy, hắn cũng mặc áo đen.
Nhưng nếu đổi thành người khác, trong thời tiết thế này mặc áo đen, mọi người có lẽ sẽ nghĩ đến “nóng“. Nhưng với nam nhân áo đen trước mắt, mọi người không chỉ không cảm thấy “nóng”, ngược lại còn cảm thấy “lạnh”, cái lạnh thấu xương không dám nhìn thẳng.
Lệ Vô Ngân nhíu mày, chưa kịp thấy hắn làm gì, thanh đao đã bay trở lại. Người ném đao kia không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận một cơn gió lạnh lướt qua tai mình, sau đó thanh đao cắm thẳng vào vách tường.
Đằng.
Thanh đao cắm sâu vào vách tường, chỉ còn cán đao ở bên ngoài.
“Đỗ... Đỗ Thất... Ngươi... Tai ngươi chảy máu?” Không biết ai chỉ vào người nọ, nói một câu.
Dứt lời, người trên lầu liền nhìn tai người nọ.
“Chảy máu gì? Ta không có...” Cái người tên Đỗ Thất kia nghi hoặc nhìn người chỉ mình, sau đó đưa tay sờ soạng lỗ tai. Rất nhanh, hắn đã sờ tới chỗ dính dính, kế tiếp là tiếng kêu thảm thiết, “Tai của ta...”
Theo đó, một mảng thịt trên tai rơi xuống đất.
Đỗ Thất đau đớn che tai, hét lên.
“Nàng không sao chứ?” Dưới lầu, Lệ Vô Ngân hỏi Vân Trân.
Vân Trân nhìn hắn, lắc đầu.
Lệ Vô Ngân thấy vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi ồn ào gì đó?” Đúng lúc này, nữ tử áo vàng khi nãy bước ra, nhìn thấy mặt Đỗ Thất đầy máu, kinh ngạc hỏi.
Người bên cạnh lập tức kể chuyện vừa xảy ra với nàng.
Nghe xong, nàng liền nhìn nhóm người Vân Trân bên dưới, sau đó nhìn đại phu ở góc hành lang sớm đã bị dọa tới ngồi bệt dưới đất, ra hiệu cho tiểu nhị cửa hàng đưa Đỗ Thất vào phòng bên cạnh, để đại phu kia băng bó cho gã.
Chờ Đỗ Thất đi rồi, người của cửa hàng Hoàng Phủ vội hỏi tình hình người bên trong thế nào.
Chỉ thấy nàng thở dài, u sầu nói: “Ta đã cho cha dùng ngọc linh chi, tạm thời bảo vệ tâm mạch. Tam gia đã dùng bồ câu đưa thư mời Hoàng đại phu tới...”
“Hoàng đại phu y thuật cao minh, khẳng định có thể chữa khỏi cho lão gia.”
“Đúng vậy, tiểu thư, người đừng lo lắng. Lão gia sẽ không sao.”
Tiểu nhị cửa hàng an ủi.
Nàng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng sốt ruột.
Có thể thấy nữ tử kia biết rõ, cho dù đã có ngọc linh chi, kéo dài thời gian chờ Hoàng đại phu kia tới, nhưng Hoàng đại phu tới, chỉ sợ cũng không giải được độc lão gia Hoàng Phủ trúng.
Vân Trân tuy ngồi bên dưới nhưng vẫn quan sát mọi chuyện.
“Sư phụ?” Nàng nhìn Độc Thủ Y Tiên.
Độc Thủ Y Tiên thảnh thơi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Thấy Độc Thủ Y Tiên không ngăn cản, Vân Trân đứng dậy, đội mũ rèm, chuẩn bị ra ngoài.
“Để ta đi.” Lệ Vô Trân cản nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, Lệ Vô Ngân đã xoay người đi về phía xe ngựa.
Rất nhanh, hắn đã quay lại, trong tay cầm một hòm thuốc.