Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 995: Chương 995: Hài tử




“Ngươi lui xuống đi.” Triệu Húc phất tay cho Ám Thất lui xuống.

Sau khi Ám Thất rời đi, Triệu Húc đứng trong phòng một lát, liền nâng bước tới Chiêu Đức Cung của Đức Phi.

...

“Nương nương, điện hạ đã trở về. Ngài ấy ở trong phòng một lát liền qua Chiêu Đức Cung của Đức Phi nương nương.”

Triệu Húc vừa đi, liền có người bẩm báo tin tức với Liễu Trản Anh.

Liễu Trản Anh ngồi sau rèm che, sắc mặt tái nhợt.

Liễu Thục Phi ngồi bên cạnh.

Chờ cung nữ lui xuống, Liễu Thục Phi nắm lấy tay nàng ấy.

Cả người Liễu Trản Anh run rẩy.

“Trản Anh, lúc này không thể lại lòng dạ đàn bà. Nếu con đã đi bước đầu tiên, vậy thì không còn cơ hội quay đầu. Hiện tại, con đã bước lên cầu độc mộc, muốn quay về, rất có khả năng sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không thể xoay người.”

Liễu Trản Anh cúi đầu.

Liễu Thục Phi thấy vậy, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Khoảnh khắc gả cho Lục hoàng tử, con không còn đại diện cho chính mình nữa. Phía sau con là cả Liễu gia chúng ta. Lúc này, Liễu gia chúng ta đặt mọi niềm tin lên người Lục hoàng tử. Chúng ta chỉ có thể thành công, không được thất bại.” Liễu Thục Phi tiếp tục, “Con phải biết, nếu con không nhịn được, để người ta nhìn ra sơ hở, cuối cùng, thứ con mất đi không chỉ là người nhà Liễu gia, mà còn cơ hội duy nhất được ở cạnh Lục hoàng tử.”

“Cô mẫu.” Liễu Trản Anh ngẩng đầu nhìn Liễu Thục Phi, “Cô mẫu đừng nói nữa. Từ lúc quyết định đi con đường này, con đã biết mình không còn đường lui. Người yên tâm, con sẽ khiến điện hạ ở bên cạnh con, con sẽ có được trái tim ngài ấy.”

Liễu Thục Phi nghe thế, cung mày vốn nhíu chặt rốt cuộc cũng giãn ra.

“Có điều, chuyện ở chùa Kỳ Sơn, con vẫn làm chưa thỏa đáng. Con cố ý nói với Hoán Hoán, dẫn dụ nàng ấy tới chùa Kỳ Sơn để gặp người kia. Ta biết con muốn đả kích ả, muốn trả thù ả, muốn ả biết khó mà lui. Nhưng bước đi này của con thật sự quá mạo hiểm. Con trút được cơn tức này, lại cho ả có cớ hồi kinh gặp điện hạ! Chờ ả gặp được điện hạ, lại không biết sẽ sử dụng thủ đoạn đê tiện gì khiến điện hạ thần hồn điên đảo.”

Liễu Thục Phi càng nói, bất mãn trong ánh mắt càng đậm.

“Không đâu cô mẫu.” Liễu Trản Anh rút tay về, vuốt ve bụng, “Bằng sự hiểu biết của con về nàng, dù nàng thật lòng cũng được, giả bộ cũng được, nàng cũng không thể qua lại với điện hạ, ít nhất là bề ngoài, mà điện hạ... Điện hạ cũng sẽ không làm vậy. Điện hạ là người có trách nhiệm. Chỉ cần hài tử trong bụng con vẫn còn, vậy chàng sẽ chịu trách nhiệm với mẫu tử bọn con, không để bị người kia mê hoặc.”

Liễu Thục Phi gật đầu: “Con nói không sai. Tuy rằng chuyện liên quan tới người kia, điện hạ có chút hồ đồ, nhưng ngài ấy quả thật là người có trách nhiệm, dám đảm đương. Cho nên, con chỉ cần có hài tử trong bụng mình, vậy điện hạ tuyệt đối sẽ không bị người kia mê hoặc!”

Liễu Thục Phi nhấn mạnh hai chữ “hài tử“.

Liễu Trản Anh cúi đầu, trong mắt hiện lên khói mù.

Tác giả: Hài tử trước mắt có ba khả năng: hài tử của Triệu Húc, mang thai giả, hài tử của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.