Nguyên nhân thứ nhất, đó là thao tác cốt sáo cần rất nhiều thời gian. Mục tiêu của họ hẳn không cho họ nhiều thời gian như vậy. Một khi người mục tiêu mất tích, mọi người sẽ chú ý, cho nên bọn họ không dám mạo hiểm.
Nguyên nhân thứ hai lúc trước Vân Trân từng nói, có lẽ Lưu Vân Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn kéo nàng đứng cùng chiến tuyến với họ.
Để kéo nàng gia nhập, cho tới nay Lưu Vân Bạch làm không biết mệt.
Nàng cũng không biết đối phương rốt cuộc nhìn trúng mình ở điểm nào.
Nếu nói về y thuật độc thuật, bên cạnh Lưu Vân Bạch trước có Quỷ Diện bà bà, sau có đồ đệ của Bạch Tà - Bạch Cốt. Ngoại trừ hai người này, có còn ai khác nữa không, tạm thời Vân Trân không biết. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, độc thuật và y thuật của hai người họ đều không kém hơn Vân Trân, quan trọng hơn là, Lưu Vân Bạch khống chế bọn họ thuận lợi hơn nàng rất nhiều.
Nếu nói mưu trí, chút mưu trí của nàng đứng trước Lưu Vân Bạch chẳng qua là chút mánh khóe mà thôi. Nàng đấu với Lưu Vân Bạch, trên cơ bản chưa từng giành thắng lợi. Sợ rằng Lưu Vân Bạch còn khinh thường chút mánh khóe này của nàng.
Nếu không phải y thuật độc thuật, không phải mưu trí, chẳng lẽ là vì gương mặt nàng có vài phần tương tự mẫu phi của Lưu Vân Bạch sao?
Nhưng gương mặt cũng chỉ là gương mặt mà thôi, huống chi Lưu Vân Bạch đã dùng rồi.
Như vậy cuối cùng, chỉ còn lại quan hệ giữa nàng và Triệu Húc.
Chẳng lẽ hắn muốn ra tay từ chỗ nàng để đối phó Triệu Húc sao?
Điều này cũng đúng.
Dù sao Lưu Vân Bạch đã từng lợi dụng điều này nhiều lần.
Có điều hiện tại...
Vân Trân nhìn chằm chằm hộp đựng hoa tử vong.
Lần này, nàng sẽ không để Lưu Vân Bạch dễ dàng thành công.
Bọn họ muốn thuốc gây ảo giác, vậy nàng sẽ cho họ thuốc gây ảo giác. Có điều, thuốc ảo giác nàng đưa và thuốc ảo giác họ cần có gì khác nhau hay không, việc này nàng không biết!
...
Năm ngày kế tiếp, Vân Trân đều ở trong phòng phối thuốc.
Triệu Húc trở về, biết nàng đang luyện thuốc, cũng không hỏi tới. Đối với chuyện nàng luyện thuốc, Triệu Húc rất ít hỏi, giống như những chuyện hắn làm, trừ khi hắn chủ động chia sẻ hoặc nguyện ý nói, nếu không, nàng cũng sẽ không hỏi.
Năm ngày sau, thuốc đã luyện xong.
Vân Trân ngồi xe ngựa tới hiệu thuốc của Bát gia, đưa thuốc cho Bát gia.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cứ cảm thấy sau khi nhận được thuốc, nụ cười trên mặt Bát gia có ý sâu xa.
...
Lại qua hai ngày, thành Hỏa Diễm đã xảy ra một chuyện.
Chuyện đó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có kẻ đột nhập tướng quân phủ, hành thích Trấn Bắc Hầu Liễu Hầu Uyên, may mà được Chiến Sơn Hà tới bẩm báo quân tình phát hiện, cứu Liễu Hầu Uyên. Có điều, tuy Liễu Hầu Uyên được cứu, nhưng tướng quân phủ lại thất lạc một món đồ vô cùng quan trọng.
Sáng sớm, Chiến Sơn Hà dẫn người tới chỗ Triệu Húc và Vân Trân ở.
“Túc Vương, đắc tội. Nhưng kẻ phía sau ngài, bọn ta bắt buộc phải mang đi.” Chiến Sơn Hà đứng trong viện, nói với Triệu Húc.
Sau lưng Chiến Sơn Hà là thị vệ tướng quân phủ. Ngôn Tình Ngược
Đối diện gã là Triệu Húc cùng Vân Trân.
Người Chiến Sơn Hà muốn đưa đi chính là Vân Trân.
“Trân Nhi là người của bổn vương, há có thể để ngươi tùy tiện đưa đi?” Triệu Húc nhíu mày, bảo vệ Vân Trân phía sau.
Chiến Sơn Hà liếc nhìn Vân Trân: “Tối qua, tướng quân phủ có thích khách đột nhập hành thích phụ thân, hơn nữa còn đánh cắp một vật quan trọng. Thích khách để lại ngân châm tương tự với ngân châm ngày thường Vân cô nương sử dụng. Cho nên, xin Túc Vương để mạt tướng mang nàng ta về điều tra rõ ràng.”