Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 687: Chương 687: Hỏi chuyện




Nói tới đây, nàng ta dừng một chút, nhìn Vân Trân, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói ngươi có thể giải độc thay hoàng tổ mẫu?”

“Nô tỳ có thể thử một lần.” Vân Trân đáp.

“Không, không phải thử một lần!” Triệu Ngọc Nhung vươn ngón trỏ, vẫy vẫy với nàng, “Mà là nhất định!”

Vân Trân nhìn nàng ta.

“Không sai! Là nhất định!” Triệu Ngọc Nhung giống như bắt được nhược điểm của Vân Trân, cao hứng vỗ tay, “Hoàng tổ mẫu có thân phận gì chứ? Há cho ngươi thử một lần? Hôm nay nếu ngươi bước vào An Bình Cung, nhất định phải chữa khỏi cho hoàng tổ mẫu. Nếu không, bổn công chúa sẽ nói phụ hoàng trị ngươi tội khi quân, chém đầu ngươi! Sao hả, còn muốn vào nữa không?”

Nói xong, Triệu Ngọc Dao nhếch miệng cười, châm chọc nhìn nàng.

Những người khác ở đây cũng nhìn nàng.

Vân Trân tránh ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh và Thịnh Lang Hoàn, cúi đầu trả lời Triệu Ngọc Dao: “Nô tỳ nguyện ý thử một lần!”

“Hay lắm! Mau để nàng ta vào trong! Bổn cung chúa muốn xem xem, nàng ta rốt cuộc có bản lĩnh, hay muốn giả danh lừa bịp!” Triệu Ngọc Dao vung tay.

...

Vân Trân lần nữa hành lễ với người xung quanh, sau đó được cung nữ dẫn đường, bước vào cổng lớn An Bình Cung.

Triệu Ngọc Dao lệnh cung nữ đi theo lập tức bẩm báo chuyện này với mẫu hậu mình, đồng thời cũng phái người tới cung điện của hoàng đế.

Nàng ta muốn mọi người đều biết, Thịnh Vân Trân vào An Bình Cung.

Hôm nay, nàng ta phải để phụ hoàng trị Thịnh Vân Trân trị tội khi quân!

Còn về cung nữ nhắc nhở nàng ta, lỡ Thịnh Vân Trân trị khỏi cho Thái Hậu nương nương thì sao?

Triệu Ngọc Dao chỉ cười lạnh.

Ngay cả thái y của Thái Y Viện cùng Quỷ Diện bà bà kia đều không trị khỏi cho Thái Hậu, một nữ nhi của y nữ ở nông thôn Thịnh Vân Trân này có thể có cách sao?

Ha!

Đừng nói đùa chứ!

...

Sau khi Vân Trân bước vào, Ngụy Thư Tĩnh không khỏi hoảng hốt.

Nàng, thật sự có thể sao?

Vì sao khoảnh khắc này, y lại cảm thấy nàng chính là muội ấy vậy?

...

Sau thời gian một nén nhang, trong đại điện An Bình Cung đứng đầy người.

Vân Trân ở trong bắt mạch cho Thái Hậu hoàn toàn không biết vì mình mà khiến nhiều người có mặt thế.

Chờ nàng buông tay Thái Hậu ra, lão ma ma chờ bên cạnh liền nói bệ hạ cùng chư vị nương nương, điện hạ và công chúa đều đang ở bên ngoài, chờ kết quả chẩn bệnh.

Vân Trân gật đầu, ra ngoài.

“Nô tỳ bái kiến bệ hạ, nương nương, cùng...” Vân Trân hành lễ với người trong đại điện.

“Không cần nhiều lễ tiết như vậy!” Hoàng đế lập tức ngắt lời nàng, “Ngươi trực tiếp nói với trẫm, độc mẫu hậu trúng, ngươi có giải được không?”

Lời này vừa nói ra, Vân Trân cảm nhận ánh mắt của người ở đây đều hướng về mình.

Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu, hành lễ với hoàng đế: “Hồi bệ hạ, có thể giải!”

“Có thể giải? Thật sự có thể giải sao?” Hoàng đế kinh hỉ.

“Đúng vậy.” Vân Trân gật đầu.

Thịnh Lang Hoàn thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Ngọc Dao lộ vẻ không cam lòng.

Còn về mấy người Triệu Húc, Ngụy Thư Tĩnh, Triệu Ngọc Nhung, sắc mặt đều có chút phức tạp.

“Thái Hậu nương nương trúng độc gì? Vì sao thái y của Thái Y Viện đều không thể giải, cố tình ngươi lại biết?” Đúng lúc này, Vương Hoàng Hậu lên tiếng, “Chắc không phải sợ bị phạt mà cố ý nói thế chứ?”

Vương Hoàng Hậu dứt lời, nét vui sướng trên mặt hoàng đế lập tức biến mất.

“Câu hỏi của hoàng hậu rất hay, ngươi định trả lời thế nào?” Hoàng đế hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.