“Gì cơ?” Vân Trân kinh ngạc nhìn y.
Sao lại hỏi như vậy.
Ngụy Thư Tĩnh nhấp môi, ánh mắt có chút phức tạp: “Chẳng lẽ muội không phát hiện A Húc cũng thích muội?”
“Huynh nói đùa à!”
Đây là phản ứng đầu tiên của Vân Trân.
Nhưng nàng nhìn chằm chằm Ngụy Thư Tĩnh hồi lâu, không thấy hắn lên tiếng phản bác, liền hỏi: “Ngụy đại cai, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngụy Thư Tĩnh hơi nhíu mày, nửa ngày sau, lắc đầu: “Có lẽ là ta hiểu lầm.”
Hả?
Vân Trân khó hiểu.
“Không có gì đâu, nhớ tự chiếu cố mình.” Ngụy Thư Tĩnh nói xong câu đó, liền rời đi.
...
Sau hôm ấy, đã nửa tháng Vân Trân không gặp lại Ngụy Thư Tĩnh.
Đồng thời, Triệu Húc cũng rời khỏi kinh thành, bận rộn chuyện cày bừa vụ xuân.
Cứ như vậy, tuyết mùa đông chậm rãi tan đi, thời tiết chuyển ấm, mùa xuân tới.
Hôm nay, Vân Trân dọn dẹp lá khô trong sân, thấy Bích Diên vội vã từ bên ngoài chạy về, rất nhanh liền vào phòng Tô trắc phi.
Khoảng thời gian gần đây, đây là lần thứ hai Vân Trân thấy Bích Diên vội vàng như vậy.
Lần đầu, là vào năm trước khi chuyện Triệu Duẫn không thể có con lộ ra.
Rất nhanh, nàng cũng được biết nguyên nhân Bích Diên gấp gáp như thế.
Mẫu thân của Tô Thanh Loan qua đời.
Ngay trước tết Nguyên Tiêu, bà ta đột nhiên cảm nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, sau hai ngày liền mất.
“Nương nương, sự việc chính là như vậy. Đây là thư lão gia gửi cho người.”
Trong phòng Tô trắc phi, Bích Diên nói xong, liền trình một phong thơ cho Tô trắc phi.
Tô trắc phi nhận lấy thư Tô lão gia viết cho mình, mở ra xem, sau khi đọc xong nội dung một lần, mày nhíu chặt.
“Nương nương, lão gia nói gì vậy?” Bích Diên cẩn thận hỏi.
Tô trắc phi ném bức thư vào bếp lò bên cạnh: “Phụ thân nói, chờ hậu sự của tẩu tử xử lý xong, sẽ để Thanh Loan vào kinh.”
“Để biểu tiểu thư vào kinh?” Bích Diên kinh ngạc.
“Ừ.” Tô trắc phi giơ tay xoa nhẹ giữa mày, “Ý phụ thân là muốn mau chóng quyết định hôn sự của Húc Nhi và Thanh Loan. Như vậy, Tô gia mới có thể toàn lực ủng hộ Húc Nhi.”
“Nhưng... Lúc trước không phải người nói Thanh Loan tiểu thư quá nóng nảy, không thích hợp ở lại kinh thành sao?”
Khi đó, sở dĩ Tô trắc phi để Tô Thanh Loan rời đi, đó là vì tuy rằng Tô Thanh Loan có chút thông minh, nhưng thời điểm đối mặt với trái phải rõ ràng, nàng ta không thể cẩn thận suy xét sự việc, lấy đại cục làm trọng, thiếu chút làm hại Triệu Húc.
Tô trắc phi lúc này mới nhịn đau đưa Tô Thanh Loan đi, chính là hi vọng Tô Thanh Loan trở về Tô gia ở Giang Nam, có thể tĩnh tâm lại, đừng nóng nãy như thế.
Nhưng chưa đến một năm đã đoán người về, còn bàn về hôn sự, thật sự là quá nhanh.
“Khi đó đúng là như vậy.” Tô trắc phi thở dài, “Nhưng phụ thân có câu nói không sai, Húc Nhi năm nay cũng mười sáu, nên tính toán hôn sự cho nó. Dù sao, có con nối dõi, có nhà ngoại hỗ trợ, đối với Húc Nhi lúc này mà nói vô cùng quan trọng.”
Nhưng người được chọn...
Lúc trước bà ta rất vừa ý Thanh Loan.
Có điều Thanh Loan tuy tốt, nhưng Tô gia dù sao cũng chỉ là thương hộ, ở kinh thành đầy quyền quý này, có tiền thì tốt, nhưng cũng không sánh bằng một chữ “Quyền“.
Cho nên, chính thê của Húc Nhi bắt buộc phải xuất thân quyền quý.
Trước đây bà ta còn do dự, có điều nhi tử của Liễu trắc phi đã chết, hiện giờ Liễu gia đối với bà ta mà nói có thể xem là một lựa chọn kết thân tốt.
Dù sao, nếu luận quyền quý ở kinh thành này, không phải Vương gia thì là Liễu gia.