Là Lưu Vân Bạch.
“Ta nghe nói rồi. Chuyện lần này, coi như ta nợ ngài một phần nhân tĩnh.” Vân Trân nhìn hồng y công tử ngồi trong phòng, nói.
“Nhân tình?” Ai ngờ Lưu Vân Bạch nghe xong, cong môi, đôi mắt đào hoa kia cười như không cười mà nhìn nàng, “Nếu tính ra, ngươi còn nợ ta hai phần ân tình nữa.”
Vân Trân không trả lời.
Đúng vậy.
Trước đó ở Nam Hoang, nàng bị Mã Hữu Nhân hạ mị dược ở quận Xích Thủy, thời điểm chạy ra được Lưu Vân Bạch cứu. Đó là một lần.
Tiếp theo, khi Cổ Tát Hổ dẫn người đánh vào Thanh Lương sơn trang, nàng bị lửa lớn vây ở mật đạo, là Lưu Vân Bạch phát hiện nàng, cứu nàng ra. Chuyện đó tính là lần thứ hai.
Mà lần thứ ba, chính là chuyện của Tô Thanh Loan.
Không sai, chuyện Tô Thanh Loan trộm thơ của người khác sở dĩ bại lộ vì có liên quan tới nàng.
Nhưng trong đây, lại có Lưu Vân Bạch tham dự.
Việc này muốn nói, phải nhắc đến ngày ấy nàng đi tìm Liễu Minh Cẩn.
Khi đó, nàng cố ý nói với Liễu Minh Cẩn như vậy, cố ý bảo Liễu Minh Cẩn tặng “lễ vật nhận lỗi” cho Tô Thanh Loan khác với những tiểu thư khác. Mục đích của nàng, đương nhiên là lợi dụng Triệu Ngọc Dao ghen tuông, ly gián quan hệ giữa Triệu Ngọc Dao và Tô Thanh Loan.
Kể đến cũng thật khéo, cuộc đối thoại giữa nàng và Liễu Minh Cẩn vừa lúc bị Lưu Vân Bạch nghe thấy.
Liễu Minh Cẩn đi rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, Lưu Vân Bạch liền từ chỗ ngoặt ngõ nhỏ đi ra.
“Ngươi thoạt nhìn rất thành thật, không ngờ lại chơi xấu sau lưng người ta.” Lưu Vân Bạch khẽ cười.
“Ngài muốn làm gì? Tố cáo ta?” Vân Trân nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt
Trong nháy mắt đó, trong đầu nàng lóe lên vài cách giải quyết.
Không ngờ, người đối diện lại không chút đồng ý mà nói: “Không, ta sao có thể làm ra chuyện không thú vị như vậy? Đắc tội ngươi, còn không bằng khiến ngươi nợ ta một ân tình.”
Nói tới đây, hắn đi về phía nàng một bước, khoảng cách quá gần khiến Vân Trân có chút không thoải mái, theo phản xạ lui hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Ta không cần ngài hỗ trợ!” Vân Trân lập tức nhận ra ý của Lưu Vân Bạch, không cần suy nghĩ đã cự tuyệt hắn.
“Trước đừng gấp gáp từ chối.” Lưu Vân Bạch không hề giận, dùng quạt xếp che miệng, cười như không cười mà nhìn nàng, “Dù sao, hiện tại quyền chủ động không nằm trong tay ngươi.”
Tuy trong ánh mắt hắn mang theo ý cười, nhưng Vân Trân có thể nghe ra uy hiếp ở bên trong.
Đúng vậy, hắn đang uy hiếp nàng.
Không nhận, vậy thì quấy rối.
Cuối cùng, Vân Trân chỉ có thể đồng ý.
...
Lưu Vân Bạch không hỏi nàng vì sao phải đối phó Tô Thanh Loan.
Nhưng Vân Trân mơ hồ đoán được, Lưu Vân Bạch ít nhiều đã biết về chuyện ngày ấy nàng rơi xuống nước.
Sau khi Liễu Minh Cẩn tặng Phật ngọc, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Triệu Ngọc Dao thật sự giận chó đánh mèo lên Tô Thanh Loan.
Chỉ là nàng không ngờ, Tô Thanh Loan lại nhẫn nhịn như thế, tự tay đập vỡ Phật ngọc, hơn nữa còn tới Ngọc Dao Cư cúi đầu trước Triệu Ngọc Dao. Tuy Triệu Ngọc Dao vẫn còn hơi tức giận, nhưng rõ ràng đã bị Tô Thanh Loan dỗ dành.
Việc này không thể được.
Vì thế, Lưu Vân Bạch ra tay.
Triệu Ngọc Dao đi tham gia buổi tụ họp, nghe được những lời khen về Tô Thanh Loan.
Về phủ, liền có một màn ở hoa viên kia, mà Ninh Vương giữ gìn, càng khiến Triệu Ngọc Dao hận Tô Thanh Loan.
Người bên ngoài khen Tô Thanh Loan đều do Lưu Vân Bạch phái người đi làm. Nếu không với thân phận một “nha hoàn quét rác nhỏ nhoi” như nàng, làm sao có năng lực này? Cho dù bảo nàng làm, trước không nói đến thời gian và tinh lực tiêu tốn, chỉ riêng việc tránh tai mắt của Tô trắc phi đã là vấn đề lớn.
Hiện giờ giao cho Lưu Vân Bạch, ngược lại càng thuận tiện hơn.