Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1701: Chương 1701: Hù dọa




Chẳng qua điểm đáng ngờ này Vân Trân đã không muốn nói.

Dù sao lần này nàng ra tay chỉ vì nương tử tửu quỷ muốn kéo lão bản khách điếm vào. Nàng đang ở khách điếm, lão bản và tiểu nhị đối xử với nàng không tệ, cũng tính là người quen. Nàng không thể trơ mắt nhìn lão bản khách điếm bị người ta hãm hại.

Còn về tửu quỷ kia...

Nếu lời nương tử tửu quỷ nói là thật, vậy cũng coi như gã bị trừng phạt đúng tội.

Còn về vấn đề phải xử lý chuyện này thế nào, Vân Trân không cần nhọc lòng, trấn trưởng chắc chắn sẽ phái người tới dò hỏi.

...

Quả nhiên, thời điểm Vân Trân định rời đi, trấn trưởng dẫn người tới.

Vân Trân cũng xem như là đương sự của chuyện này.

Nàng đi theo tới nhà của trấn trưởng, kể lại đúng một lần. Sau khi xác nhận không có sai sót, trấn trưởng thả nàng đi. Trước khi đi, ông ta còn dặn dò, hi vọng trước khi vụ án kết thúc nàng đừng rời khỏi thị trấn.

...

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử...” Vân Trân vừa ra ngoài, lão bản và tiểu nhị khách điếm liền quỳ gối với Vân Trân.

“Lão bản, hai người mau đứng lên đi. Đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ, hai người không cần như vậy.” Vân Trân duỗi tay nâng bọn họ dậy.

“Chuyện nhỏ gì chứ? Ta hôm nay cuối cùng cũng sáng mắt rồi, Thịnh công tử đúng là người tài giỏi. Không nói việc khác, chỉ riêng y thuật của ngài quả thật như thần tiên sống hạ phàm.” Lão bản khách điếm khen ngợi.

Vân Trân lắc đầu.

Bọn họ lại nói vài câu, sau đó cùng trở về khách điếm.

Trở về khách điếm, trước khi tách nhau ra, tiểu nhị hỏi nàng, độc Hồng Dậu kia thật sự lợi hại như nàng nói sao? Nếu hôm nay bà nương kia không thường nhận, ả ta có phải bị ong mật đốt thành đầu heo không?

Vân Trân chỉ cười lắc đầu, không nói gì thêm.

Nàng về phòng.

Độc Hồng Dậu nào có mùi hương đặc biệt gì!

Những lời đó chẳng qua để hù dọa bà nương kia mà thôi.

Từ lúc tửu quỷ đột nhiên miệng sùi bọt mép đến khi bà nương kia lao tới, không thèm nhìn tửu quỷ nằm dưới đất đã một mực khẳng định lão bản khách điếm hạ rượu trong độc, muốn bắt họ đi gặp trấn trưởng, Vân Trân đã mơ hồ cảm thấy ả ta có hơi khác thường. Theo lệ thường, thấy trượng phu của mình miệng sùi bọt mép, hơi thở thoi thóp, ả ta nên nhờ người trên đường cứu giúp, chứ không phải bắt lấy người không liên quan, cứ nói đó là kẻ hạ độc trượng phu mình.

Lúc sau, tửu quỷ được Vân Trân cứu sống.

Phản ứng của bà nương kia cũng không đúng lắm. Tâm trạng ả ta dường như không vui mừng như bề ngoài, ngay cả nụ cười trên mặt cũng miễn cưỡng.

Do vậy, Vân Trân mới nghĩ ra ong mật, chính là để hù dọa ả ta.

Không ngờ chân tướng đúng như nàng suy đoán.

Cho dù khi đó bà nương không kêu dừng tay, Vân Trân cũng có cách bắt ả mở miệng.

Chỉ là nàng không thích phô trương, cho nên lúc tiểu nhị hỏi, nàng mới không tiếp tục, cứ để bọn họ nghĩ y thuật của nàng lợi hại đi.

Dù sao chút y thuật này sau khi nàng cứu tửu quỷ đã không giấu được.

Vừa lúc mượn cơ hội này để làm ăn.

Quả nhiên, sau ngày đó, việc làm ăn của Vân Trân tốt lên không ít.

Ban đầu mọi người chỉ vì chuyện của tửu quỷ, tò mò tới xem. Sau này phát hiện y thuật của nàng quả thật không tệ, người dân liền lục tục tới chỗ nàng xem bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.