“Chuyện quan trọng như vậy ngươi không nhanh chóng bẩm báo, bây giờ còn muốn tha mạng? Đúng là si tâm vọng tưởng!” La ma ma vừa nói vừa đá nội thị một cái.
Nội thị ngã xuống, mặc kệ đau đớn, vội bò dậy quỳ đúng tư thế, run bần bật xin Vương Hoàng Hậu tha mạng.
Vương Hoàng Hậu ngồi bên trên, sắc mặt vẫn luôn âm trầm, không nói gì.
Không ai biết giờ phút này bà ta đang nghĩ gì.
Càng không biết trong lòng là bất an hay lo sợ.
Không biết qua bao lâu, Vương Hoàng Hậu mới lên tiếng: “Vậy ngươi có biết nữ nhân ở trong tẩm cung của bệ hạ tối qua rốt cuộc là ai không?”
...
Càn Nguyên Cung, Triệu Húc một đêm không ngủ.
Nửa đêm, sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, hắn liền tới thư lâu, ngồi trước cửa sổ, mãi đến khi mặt trời mọc lên.
Hắn vẫn đang đợi tin tức, nhưng tin tức không hề thay đổi.
Tin tức đều nói Trân Nhi còn bị nhốt trong Hoa Thanh Cung, bên ngoài có hộ vệ tâm phúc của phụ hoàng hắn tự mình canh giữ, không có ý chỉ, ai cũng không được vào.
Không biết tình hình bên trong, cũng không biết quyết định của phụ hoàng hắn.
Hắn nôn nóng căng thẳng, vô cùng bất an, đồng thời cũng rất phẫn nộ.
Hắn không biết trước khi hắn tới bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết phụ hoàng hắn vì sao lại nổi trận lôi đình với Trân Nhi như vậy. Nếu hắn không kịp thời xuất hiện, liệu Trân Nhi cò vì chọc giận phụ hoàng hắn mà bị chém đầu không?
Đồng thời, chuyện hắn vẫn luôn điều tra đã có kết quả.
Trước khi tới chùa Kỳ Sơn, buổi tối gặp được hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Qua mấy tháng điều tra, người của hắn cuối cùng cũng tra được ít manh mối.
Nhưng manh mối lại khiến Triệu Húc rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nôn nóng.
Bất an.
Nếu sự việc thật sự đến mức không thể vãn hồi, vậy hắn chỉ có thể lần nữa đưa nàng rời khỏi hoàng cung.
Nhưng rời khỏi hoàng cung lần này e rằng sẽ không giống khi tới Kỳ Sơn, có cơ hội dễ dàng trở về.
Chia tay lần này, có lẽ sẽ trở thành vĩnh biệt.
Mãi đến ngày phụ hoàng không còn...
Hoặc là, mãi đến ngày hắn có được quyền lực thật sự.
Không có thời khắc nào như bây giờ hắn khát vọng có được quyền thế như vậy!
...
Vân Trân bị nhốt trong một căn phòng ở Hoa Thanh Cung.
Trong lúc đó, nàng ngất xỉu hai lần, đều tỉnh lại nửa đêm.
Lần thứ hai tỉnh lại, nàng không thể ngủ được nữa.
Nàng dựa vào vách tường lạnh lẽo, thi châm cho mình, giải thuốc Thịnh Lang Hoàn hạ trong cơ thể nàng.
Hôm qua ở Tử Vân Cung, thứ Thịnh Lang Hoàn rót vào miệng nàng chính là thuốc giục tình, may mà sau sự việc của Lưu Vân Bạch khiến Vân Trân cẩn thận nhiều hơn, khoảng thời gian ở chùa Kỳ Sơn, nàng nghiên cứu về huyệt vị, có thể thông qua vài huyệt đạo tạm thời giảm bớt thủ đoạn dơ bẩn đó.
Cho nên, sau khi tỉnh lại trên long sàng của hoàng đế đến khi cuống quít lăn xuống đất, quỳ gối trước mặt hoàng đế...
Tất cả biểu hiện của nàng chẳng qua là muốn mê hoặc hoàng đế, mục đích thật sự của nàng chính là nhân cơ hội này điểm huyệt bản thân, ngăn chặn thuốc trong cơ thể.
Bởi vì ngăn chặn, nên nàng mới không thất thố.
Nếu không, cho dù hoàng đế không muốn chạm vào nàng, dược hiệu phát tác, nàng cũng sẽ không khống chế được mà chủ động hiến thân cho hoàng đế!
Chuyện của Lưu Vân Bạch đã giáo huấn nàng.
Nàng sợ gặp lại chuyện như vậy, nên nghĩ cách gia công ngân châm, cẩn thận giấu trong vòng tay.