Triệu Húc nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Đức Phi mới lên tiếng: “Con thật sự nghĩ như vậy?”
“Lời này, tất cả đều là suy nghĩ của nhi thần.”
Đức Phi gõ nhẹ mặt bàn.
Triệu Húc biết, bà ta đang tự hỏi.
“Có câu con rết trăm chân, chết cũng không ngã. Cho dù đương kim Thánh Thượng muốn xuống tay với Liễu gia, đó cũng không phải chuyện nhất thời. Huống chi, Liễu gia không chỉ liên quan tới quân đội, còn có Thái Hậu...” Đức Phi nói.
Tuy rằng nhìn bề ngoài, hai nhà Liễu Vương khống chế triều chính. Nhưng đối với đế vương, quyền thế của Vương gia có thể lấy lại, điều khiến ông ấy kiêng kị chính là binh quyền của Liễu gia.
Triệu Húc có thể nghĩ như vậy, Trấn Bắc Hầu Liễu Hầu Uyên khẳng định cũng nghĩ đến. Nếu không vì sao mấy năm nay, người Liễu gia đa phần đều ở Bắc Cương, lại để ấu tử thương yếu nhất Liễu Minh Cẩn và Liễu lão phu nhân ở lại kinh thành?
Liễu lão phu nhân ở lại kinh thành, trên danh nghĩa là lão thái thái tuổi lớn, không thích hợp lăn lộn đường xa, hoàn cảnh ở Bắc Cương cũng không hợp để dưỡng lão. Mà Liễu Minh Cẩn cũng không phải tướng quân ra trận giết giặc, ở lại Bắc Cương chỉ thêm vướng bận, không bằng thay Liễu Hầu Uyên báo hiếu, chiếu cố Liễu lão phu nhân.
Nhưng trên thực tế, Liễu Minh Cẩn và Liễu lão phu nhân là con tin trong tay thiên tử dùng để kiềm chế Liễu Hầu Uyên.
Liễu gia có thể có ngày hôm nay, Liễu Hầu Uyên đương nhiên biết cái gì gọi là công cao hơn chủ.
Lúc trước để Liễu Trản Anh hồi kinh chẳng qua chỉ là muốn thử, không ngờ, Liễu Trản Anh lại trời xui đất khiến yêu Triệu Húc, trực tiếp kéo Liễu gia đến trận doanh của Đức Phi và Lục hoàng tử.
Với quyền thế và địa vị hiện giờ, mỗi một bước đi Liễu gia đều phải hết sức cẩn thận. Chỉ cần đi sai một bước, bọn họ sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Cho nên một năm nay, Triệu Húc không tỏ rõ thái độ, người Liễu gia cũng thế, nhưng là vì người Liễu gia còn chưa chắc chắn lựa chọn Triệu Húc rốt cuộc có phải quyết định chính xác hay không, có thể giúp Liễu gia giữ được trăm năm huy hoàng hay không.
Ngoài ra, đương nhiên còn có thái độ của tân hoàng.
Ninh Vương mới đăng cơ này rốt cuộc đang nghĩ gì? Sẽ giống hoàng huynh của mình, tiếp tục giữ lại Liễu gia, hay diệt trừ tai họa ngầm này?
Tất cả, Liễu Hầu Uyên đều phải suy xét.
Có thể nói, điều Liễu gia cần suy xét, băn khoăn còn vượt xa tưởng tượng của họ.
...
Cuối cùng, Triệu Húc nói chuyện với Đức Phi một hồi, chỉ đổi lấy tạm thời án binh bất động.
Nguy cơ của Liễu gia quả thật là thanh đao treo trên đầu bọn họ. Nhưng không thể phủ nhận thế lực của Liễu gia.
Nếu bọn họ từ bỏ trợ lực hữu dụng này, đó chính là đẩy Liễu gia cho đối thủ.
Bọn họ từ bỏ, không có nghĩa bên Thủy Hoàn Cung cũng từ bỏ. Nguy hiểm hơn là, Liễu gia cùng đường, sẽ liên thủ với Vương thị.
Đây là điều không ai đoán trước được.
Hiện giờ, Liễu gia giống như một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Người dùng kiếm, dùng tốt, đánh đâu thắng đấy. Nhưng nếu dùng không tốt, thanh kiếm kia không chỉ không giết được định, ngược lại còn chém tay người sử dụng, mất nhiều hơn được.
Trước mắt, Đức Phi vẫn chưa muốn từ bỏ “thanh kiếm” Liễu gia này.
Mà đối với Triệu Húc, ổn định so với liên hôn, mới chính là ích lợi.
Liên hôn cũng chỉ là một thủ đoạn tranh đoạt lợi ích.
Chỉ cần có lợi ích chung, Liễu gia không thể không tranh thủ.
Có điều phải xem bọn họ thuyết phục Liễu gia thế nào.