“Sao lại nói vậy?” Vân Trân quay đầu nhìn Lý Hổ.
Tuy nàng biết trước mắt trận chiến này không dễ đánh. Nhưng nàng và Lý Hổ đã ở chung một khoảng thời gian, biết hắn không dễ ủ rũ.
Hiện tại hắn nói như thế, khẳng định đã biết chuyện gì.
“A.” Lý Hổ nhìn nhìn xung quanh, sau đó đến bên tai Vân trân, hạ giọng, “Thịnh tiểu huynh đệ, ta coi ngươi như người một nhà nên mới nói ngươi biết. Ngay lúc nãy, lão đại của bọn ta mới từ chỗ bệ hạ về. Huynh đệ bên dưới hỏi huynh ấy tình hình thế nào, huynh ấy lắc đầu, nói khó, rất khó.”
“Khó? Khó thế nào?” Vân Trân hỏi, “Là có cách, nhưng không có cơ hội sao?”
“Hả? Thịnh tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết? Ha ha ha ha, ngươi cũng lợi hại quá rồi, không chỉ y thuật lợi hại, ngay cả đầu cũng lợi hại như vậy.” Nói rồi, Lý Hổ lại vỗ vai Vân Trân.
“Khụ khụ khụ...”
“Thịnh tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Lý Hổ căng thẳng, “Ta đây cũng là...”
“Lý huynh, khụ khụ, ta cảm thấy sau này huynh vẫn nên...” Vân Trân ôm ngực, xua tay với hắn, “Thân thể của tiểu đệ ta sợ rằng không chịu được bao nhiêu đòn của huynh nữa.”
“Thật sự xin lỗi. Con người ta chính là như vậy... Xin lỗi, ta bảo đảm, sau này sẽ không bao giờ thế nữa.” Lý Hổ nói.
Vân Trân lắc đầu.
Huynh sẽ không.
Nếu ta thật sự gặp chuyện gì, các huynh đi đâu tìm đại phu miễn phí lại y thuật không tồi như ta đây?
“Cách Lý huynh vừa nói là cách gì?” Vân Trân hỏi Lý Hổ.
Đây mới là điều quan trọng.
Vân Trân không cho rằng nàng có thể nghĩ ra cách gì.
Có điều, điều này không liên quan tới chuyện nàng muốn biết.
“Cái này sao...” Lý Hổ sờ cằm, nhìn Vân Trân, “Nếu kẻ khác hỏi, ta đây khẳng định sẽ không nói. Nhưng đổi thành Thịnh tiểu huynh đệ ngươi, ta đây cũng không có gì phải giấu giếm. Chuyện này nói ra, nghĩ khó thì khó, nhưng nếu nghĩ đơn giản thì lại đơn giản...”
Lý Hổ kể lại toàn bộ câu chuyện nghe từ lão đại của họ.
Nghe Lý Hổ kể xong, Vân Trân rơi vào trầm tư.
Trước mắt hai quân giao chiến ở Xích Thủy.
Hai bên đều không thoái nhượng.
Trận chiến này quan hệ trọng đại.
Nếu bên nào thắng, những trận chiến phía sau sẽ dễ đánh hơn nhiều.
Cho nên manh mối bên dưới cung cấp, nếu thật sự hữu dụng, đó là cách không tồi.
Có điều đúng như lo lắng của họ, trong thời điểm bọn họ chú ý quân đội của tộc Cổ Tát bên kia bờ, quân đội của tộc Cổ Tát cũng chú ý họ. Hiện tại muốn đi nơi khác, điều động nhân mã đến đây sẽ tốn thời gian, không tới kịp. Bọn họ muốn điều động người dưới mí mắt của đại quân tộc Cổ Tát...
Vậy bắt buộc phải có một chuyện thu hút sự chú ý của đại quân Cổ Tát, của Cổ Tát Cưu, khiến gã tạm thời không chú ý tới bên này.
Khi đó, người của Triệu Húc mới có thể hành động.
Triều đình bên này có ý tưởng như vậy, Cổ Tát Cưu bên kia khẳng định cũng sẽ không dễ mắc mưu.
Bọn họ bắt buộc phải tìm được lý do thích hợp mới có thể thực thi kế hoạch này. Nếu không, kế hoạch này vẫn không dùng được.
“Thịnh tiểu huynh đệ, ngươi nghĩ gì đấy?” Lý Hổ hỏi. Hắn thiếu chút lại vỗ vai Vân Trân một cái.