Từ lúc tới vương đình, Vân Trân không hề nhìn thấy Bát sư huynh.
Ngụy Thư Tĩnh nói Bát sư huynh hiện không ở vương đình.
Trước đó, cha con Hoàng Phủ gia hộ tống Kỳ Lân Huyết tới vương đình. Sau khi Ngụy Thư Tĩnh nghe tin họ gặp nạn trên đường, sợ kẻ đứng sau sẽ ra tay trả thù người của cửa hàng Hoàng Phủ trên đường trở về, cho nên liền phái người hộ tống họ rời khỏi mười tám bộ lạc.
Bát sư huynh nghe xong, liền xung phong nhận việc, tự mình hộ tống cha con Hoàng Phủ gia.
Ngụy Thư Tĩnh biết Bát sư huynh có lẽ không muốn ở vương đình nữa, muốn đi đâu đó một chút, hơn nữa võ nghệ hắn cao cường, có hắn hộ tống, Ngụy Thư Tĩnh cũng có thể yên tâm, bởi vậy không hề ngăn cản.
Do đó, thời điểm người của cửa hàng Hoàng Phủ rời khỏi vương đình, Bát sư huynh cũng đi theo.
Tính thời gian, bọn họ hiện tại đã tới biên giới Vân Hán Quốc.
Sau khi biết, Vân Trân có chút tiếc hận.
Dù sao Bát sư huynh cũng là người thú vị, nói chuyện phiếm với hắn, tâm trạng rất thả lỏng.
Sau này từ chỗ Ngụy Thư Tĩnh Vân trân biết được, kẻ thu mua Tam gia, cấu kết đạo tặc, ý đồ đánh cắp Kỳ Lân huyết rất có khả năng là đám người Độc Cô Hạo Lan.
Nhắc đến Độc Cô Hạo Lan, từ lần ở đình hóng gió hôm đó, chỗ ở của Vân Trân chưa từng được rảnh rỗi.
Tối hôm trước, Vân Trân về phòng, phát hiện trong chăn có rắn độc.
Nàng bình tĩnh xử lý, sai người đi nấu canh rắn, sáng sớm hôm sau đưa qua chỗ Độc Cô Hạo Lan.
Nhìn thấy canh rắn, Độc Cô Hạo Lan đương nhiên giận dữ.
Người bên dưới thấy vậy, xung phong nhận việc đi bắt Vân Trân.
Bọn họ muốn nhân lúc Ngụy Thư Tĩnh ra ngoài làm việc, bắt Vân Trân ra ngoài tra tấn. Nhưng người bọn họ gặp lại là Độc Cô Minh Ngọc.
Tuy Ngụy Thư Tĩnh rời đi, nhưng sợ Độc Cô Hạo Lan nhân cơ hội làm khó Vân Trân, liền nhờ Độc Cô Minh Hạo tạm thời ở chỗ của Vân Trân.
Thời điểm Độc Cô Hạo Lan nghênh ngang vào bắt người thì gặp Độc Cô Minh Ngọc tính cách nóng nảy.
Độc Cô Minh Ngọc rút roi ra, đánh đuổi chúng ra ngoài.
Sau khi người bị đánh đi, Độc Cô Hạo Lan không hề hết hi vọng, bởi vì gã thấy được Vân Trân quan trọng với Ngụy Thư Tĩnh thế nào, cho nên lại phái thích khách.
May mà Vân Trân sớm đã có chuẩn bị, sau khi đuổi gia thần của Độc Cô Hạo Lan đi, nàng trực tiếp dọn tới chỗ của Độc Cô Minh Ngọc. Độc Cô Minh Ngọc là công chúa bộ lạc Sư Thứu, chỗ của nàng ấy đương nhiên thủ vệ nghiêm ngặt. Sau khi Vân Trân dọn vào, nàng ấy và Vân Trân cùng ăn cùng ngủ, thích khách không tìm thấy cơ hội ra tay, ngược lại bại lộ chính mình.
Độc Cô Minh Ngọc lấy lý do có thích khách xâm nhập, gia tăng thủ vệ xung quanh.
Cứ thế, kế hoạch của Độc Cô Hạo Lan năm lần bảy lượt không thành công.
Qua chuyện thích khách, gã đúng là an tĩnh được một khoảng thời gian. Mãi đến khi Ngụy Thư Tĩnh trở về vương đình, Vân Trân vẫn bình yên vô sự, nhưng dù vậy, Vân Trân cũng không dám sơ ý, khờ dại cho rằng Độc Cô Hạo Lan sẽ bỏ qua cho mình.
Hôm nay, sau khi châm cứu cho Độc Cô Khiếu Lang, nàng ở hành lang cung điện gặp Độc Cô Hạo Lan tới thăm hỏi.
“Ngươi cho rằng Độc Cô Thương Vân có thể bảo vệ ngươi cả đời sao?” Thời điểm hai người đi ngang qua nhau, Độc Cô Hạo Lan trầm giọng.
Ban đầu gã không thích Vân Trân là vì Ngụy Thư Tĩnh, sau này từ chỗ hạ nhân biết được, từ ngày Vân Trân tới, Độc Cô Khiếu Lang đã dần khỏe lại, mấy hôm trước còn xuống giường đi dạo trong hành cung một vòng.
Độc Cô Hạo Lan sợ bệnh của Độc Cô Khiếu Lang thật sự được Vân Trân trị khỏi, vậy kế hoạch trước đây của gã sẽ hoàn toàn uổng phí.
Bởi thế, gã càng hận Vân Trân.