“Ngũ hoàng huynh...” Triệu Ngọc Nhung cúi đầu, ảm đạm nói.
“Là hoàng huynh có lỗi với muội. Rõ ràng đã hứa với muội sẽ thay muội giải quyết phiền phức này. Không ngờ...”
“Chuyện này không thể trách Ngũ hoàng huynh. Dù sao Ngũ hoàng huynh cũng không ngờ xử lý được một cung nữ Tử Thị, lại còn một cung nữ Thịnh Vân Trân!”
“Đúng vậy.” Triệu Kỳ thở dài, “Ai biết Thịnh Vân Trân kia lại lợi hại như thế? Nàng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Triệu Ngọc Nhung nghe tới đây, giật mình hỏi: “Ngũ hoàng huynh không nhớ nàng ta sao?”
“Ta quen biết à?”
“Thịnh Vân Trân chính là nha hoàn quét rác Trân Nhi ở Thính Tuyết Hiên của Ninh Vương phủ lúc trước.”
“Thật sự là nàng ta?” Triệu Kỳ kinh ngạc, “Nhưng không phải nàng ta xuất thân từ quận thủ phủ Lẫm Châu sao?”
Triệu Ngọc Nhung lắc đầu.
Triệu Kỳ thấy thế, nhíu mày.
Qua một lát sau, gã nói: “Ngọc Nhung hoàng muội cứ yên tâm, chuyện này giao cho hoàng huynh. Nếu nàng ta thật sự là nha hoàn quét rác Trân Nhi, vậy tội giả mạo nữ nhi quan viên chính là tội khi quân! Đến lúc đó, không cần chúng ta ra tay, phụ hoàng chắc chắn sẽ xử trí nàng ta!”
Thân phận thật sự của Vân Trân, người biết trong cung không hề ít.
Đức Phi của Chiêu Đức Cung cùng huynh muội Liễu gia biết, nhưng bọn họ sẽ không nói.
Bởi vì năm đó Vân Trân mất tích liên quan tới thích khách, Vân Trân lại là nha hoàn của Thính Tuyết Hiên... Huống chi, Triệu Húc để ý nàng.
Lưu Vân Bạch của Thủy Hoàn Cung cũng biết, nhưng Lưu Vân Bạch cũng sẽ không nói.
Thục Phi Liễu thị mơ hồ hoài nghi, nhưng ngại Liễu gia và Triệu Húc liên hôn, không thể truy cứu tới cùng.
Hiền Phi Vương thị đoán được, nhưng sau khi bà ấy tiến cung đều luôn ru rú trong cung của mình, rất ít khi hỏi việc bên ngoài.
Triệu Ngọc Dao cũng biết.
Nàng ta rất muốn tố giác Vân Trân, nhưng lại không lấy ra chứng cứ.
Mà Triệu Ngọc Nhung...
Triệu Ngọc Nhung đương nhiên cũng kiêng kị nàng.
Dù sao trong tay Vân Trân còn nắm giữ bí mật của nàng ta, không đến đường cùng, nàng ta sẽ không công khai đối đầu.
Nhưng hiện tại...
Nàng ta không thể nghĩ nhiều như thế.
Trước khi Ngụy đại ca tiến vào vòng thứ ba, nàng ta không thể buông lỏng cảnh giác!
...
Cao thủ phiên bang chư hầu đều bị hai tiểu nữ tử của Vân Hán Quốc “đánh bại“.
Đến đợt tỷ thí thứ hai cũng không còn bao nhiêu người trên đài.
Cuối cùng, ngoại trừ ba người Ngụy Thư Tĩnh, chỉ có Ma Đà vương tử, Cam Lang, Hồi Hỗ tham gia tỷ thí, còn về những người khác đều lấy đủ lý do để từ chối tham gia.
Hoàng đế thấy vậy, đương nhiên cao hứng.
Chớp mắt đã tới đợt tỷ thí thứ hai.
Có điều kết quả cuối cùng lại hơi bất ngờ.
Ma Đà, Cam Lang, Vương Tử Anh cùng Liễu Minh Cẩn tiến vào vòng thứ ba.
Hồi Hỗ, Ngụy Thư Tĩnh thua trận.
Liễu Minh Cẩn sau khi “thắng” Ngụy Thư Tĩnh, lập tức tỏ vẻ mình chỉ là bao cỏ bình thường, không có năng lực gì, không xứng với công chúa, quyết định chủ động rút khỏi vòng cạnh tranh thứ ba.
Cho nên đến cuối cùng, thật sự tiến vào vòng thứ ba chỉ còn lại Vương Tử Anh, Ma Đà vương tử cùng cao thủ của Cam Lang. . Truyện Khác
...
“Ngụy đại ca, sao huynh phải thua Liễu Minh Cẩn?”
Ngụy Thư Tĩnh vừa xuống đài thi đấu, đi qua chỗ ngoặt, liền bị Triệu Ngọc Nhung cản đường.
Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, cung kính hành lễ với Triệu Ngọc Nhung: “Công chúa điện hạ, ti chức không hiểu người đang nói gì.”
“Huynh hiểu! Huynh sao có thể không hiểu?” Triệu Ngọc Nhung bi thương, “Với võ công của huynh, huynh tuyệt đối không thể thua Liễu Minh Cẩn!”