Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy Triệu Du trên nền tuyết.
Triệu Du khoác áo choàng rất dày ngồi xổm dưới đất. Bên cạnh có nội thị đứng hầu hạ, nội thị kia có vẻ nôn nóng, hình như đang khuyên gì đó.
Lúc này, nội thị nghe tiếng quay đầu, liền thấy Triệu Húc dẫn theo Vân Trân cùng hai hài tử tới, sợ hãi quỳ xuống, thỉnh an bọn họ.
“Ngươi đứng lên trước đi.”
Triệu Húc nâng tay, sau đó đi tới bên cạnh Triệu Du.
“Du Nhi, đệ đang xem gì đấy?” Triệu Húc hỏi.
Triệu Du ngẩng đầu, nhận ra Triệu Húc, liền nở nụ cười sạch sẽ.
“Hoàng huynh...” Triệu Du chỉ dưới đất, gọi Triệu Húc, “Huynh xem chỗ này! Có chim nhỏ chui vào. Đệ ở bên ngoài canh giữ, chờ đến khi nó ra...”
“Vậy sao?” Triệu Húc nhìn theo ngón tay của Triệu Du.
Chỗ đất kia đã bị Triệu Du đào tuyết ra, hiện tại có thể nhìn thấy bùn cát bên dưới. Nhưng bùn cát kia bằng phẳng, căn bản không tồn tại khả năng chim nhỏ chui vào trong đất.
“Bệ hạ, nô tài đã nói với vương gia chỗ này không có chim nhỏ, nhưng vương gia không tin, một hai phải canh giữ ở đây. Nô tài cũng hết cách.” Nội thị đứng bên vội giải thích.
“Thật sự có chim nhỏ, rõ ràng ta nhìn thấy...” Triệu Du nghe vậy, vội nhìn nội thị kia.
Nội thị muốn phản bác, nhưng thấy Triệu Húc và Vân Trân đứng cạnh, liền ngậm miệng.
“Vậy Du Nhi có biết đó là chim gì không?” Vân Trân hỏi.
Triệu Du nghe tiếng, tò mò quay đầu nhìn.
Triệu Du nghiêng đầu nhìn nàng, lộ vẻ nghi hoặc. Nó nhíu mày, như nhớ ra, lại như không nhớ ra, luôn có cảm giác quen thuộc như từng quen biết.
“Chim nhỏ đó trông thế nào?” Vân Trân đi đến trước mặt Triệu Du, cũng ngồi xổm xuống như nó.
Triệu Du nhìn chằm chằm bùn đất, nghiêm túc trả lời: “Một con chim xinh đẹp, lông có năm màu, có đỏ, có lam, có đen, có trắng, còn có... Còn có gì nhỉ?” Triệu Du gõ đầu.
“Có phải màu xanh lục không?” Vân Trân hỏi.
Nghe Vân Trân nói, hai mắt Triệu Du lập tức sáng lên: “Đúng vậy, chính là màu xanh lục!” Triệu Du vui mừng vỗ tay, sau đó lại nghiêng đầu tò mò nhìn Vân Trân, “Làm sao tỷ biết? Tỷ từng thấy nó sao?”
“Ừ, từng thấy.” Vân Trân cười nói, “Chim nhỏ kia tên là chim ngũ sắc. Mỗi khi tới mùa đông, lúc tuyết rơi, nó sẽ chui vào nền tuyết. Chờ tới mùa xuân sang năm, tuyết tan hết rồi, nó mới có thể chui ra. Cho nên bây giờ Du Nhi cứ chờ ở đây cũng vô dụng thôi. Chim nhỏ ngủ rồi, phải chờ tuyết mùa đông tan, nó mới có thể từ dưới đất bay lên.”
“Thật sao?” Triệu Du nhìn nàng.
“Ừ.” Vân Trân gật đầu.
“Vậy khi nào tuyết mùa đông mới tan?” Triệu Du hỏi.
“Qua mấy ngày nữa. Mấy ngày nữa, tuyết sẽ tan. Đến lúc đó, chim ngũ sắc sẽ từ dưới đất bay lên.” Vân Trân nói.
“Thế thì tốt quá! Ta đây không ở đây canh giữ cho nó nữa.” Triệu Du cao hứng đứng dậy, vỗ tay, nói. Nói xong, nó lại quay đầu nhìn Triệu Húc, “Hoàng huynh, chúng ta vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Ừ, vào trong thôi.” Nói rồi, Triệu Húc lại nhìn Vân Trân.
Vân Trân lắc đầu.
Triệu Húc nắm tay Triệu Du đi vào bên trong.
...